Thậm chí tôi còn nhìn thấy đuôi hồ ly của cô ấy sắp lộ cả ra rồi.
Cũng may Dương Tuyết đã nhắc nhở một chút, nên hồ ly nhỏ này mới chịu thu đuôi lại.
Nhưng khi chúng tôi ra bếp sau gọi món, Hồ Mỹ đã không thể kiềm chế nổi nữa.
Nhìn con gà to màu vàng trong chuồng gà, mắt cô ấy bắt đầu sáng lên.
Thậm chí, còn để lộ ra con ngươi đặc trưng của loài hồ ly, nước dãi nước miếng cũng đã chảy ra khỏi miệng rồi.
Những con gà vàng đó chắc chắn đã cảm nhận được sự hiện diện của hồ ly là Hồ Mỹ, nên nhất thời đều náo loạn cả lên.
Chúng không ngừng vỗ cánh, còn phát ra những tiếng kêu “cục cục cục” không chịu dừng.
Đầu bếp thấy thế mà bực bội, chuyện quái gì thế này.
Tôi lại đành đứng bên nhắc nhở:
“Tiểu Mỹ, lau nước bọt đi!”
Hồ Mỹ nuốt khan một cái:
“Đinh Phàm, tôi muốn ăn gà vàng!”
Nói xong, cô ấy lại nhìn chằm chằm vào một con gà mái mơ, nhất định không chịu rời tầm mắt đi chỗ khác.
Thấy không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi hai con gà.
Một con cho Hồ Mỹ ăn sống, con còn lại thì để cho chúng tôi ăn.
Đầu bếp còn thắc mắc, ông ấy hỏi lại xem chúng tôi muốn gà sống để làm gì?
Nhưng chúng tôi cũng chẳng buồn giải thích dài dòng, cứ có tiền là mọi việc dễ dàng ngay.
Hồ Mỹ nhận lấy con gà, sau đó đi theo Dương Tuyết tới nhà vệ sinh.
Chờ tới khi Hồ Mỹ và Dương Tuyết đi ra, trên mặt Hồ Mỹ đã ngập tràn sự thỏa mãn, góc áo cũng dính máu gà.
Thức ăn của chúng tôi cũng đã được đưa lên, hương vị không tồi, ăn cũng khá ngon.
Tất cả chúng tôi đều đang ăn uống vui vẻ, nhưng lại không biết được, đã có người đang âm thầm chú ý tới chúng tôi từ lâu.
Sau bữa tối, chúng tôi đi tới chợ đêm gần đó.
Chợ đêm rất lớn, hơn nữa còn được tổ chức sát bờ sông.
Người ta mua bán đủ thứ, dọc bờ sông có rất nhiều quầy hàng.
Chúng tôi đi loanh quanh một lúc, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết cũng mua được chút quần áo và phụ kiện linh tinh của con gái.
Cuối cùng, chúng tôi tính đi ra bờ sông hóng chút gió lạnh, rồi ăn một món nướng nào đó.
Nhưng chúng tôi vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, bàn bên cạnh cũng có người ngồi xuống.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, cho đến khi tôi phát hiện ra, hình như những người ngồi ở bàn bên cạnh có hơi quen mắt.
Từ lúc chúng tôi ra khỏi quán gà đến bây giờ, mấy tên này vẫn luôn lởn vởn xung quanh chúng tôi.
Kể cả khi chúng tôi đi dạo trong chợ đêm, họ dường như vẫn bám theo không buông.
Nhưng tôi nghĩ lại, ở đây cũng chẳng có gì cả, nhưng ba người này vẫn thi thoảng mới chú ý tới chúng tôi
Điểm này khiến tôi chú ý.
Cho nên tôi lặng lẽ nói với lão Phong chuyện này:
“Lão Phong, ba người bên cạnh hình như đang đi theo dõi chúng ta!”
Kết quả, tôi vừa nói xong thì cũng nghe thấy lão Phong đáp lại:
“Tôi cũng đã để ý thấy rồi, bọn họ vẫn luôn chú ý tới bàn của chúng ta.
Có khả năng không phải là loại người thiện lành gì cả!”
Nghe lão Phong nói như vậy, tôi càng cảnh giác hơn.
Nói không chừng, mấy tên này đã nhắm tới “ba chân dài” trong nhóm chúng tôi.
Bọn chúng đã bị dáng vẻ “xinh đẹp quyến rũ” kia mê hoặc, hay nói trắng ra, kia chính là ba tên lưu manh háo sắc.
Nhưng đối phương chưa làm ra chuyện gì quá đáng, cho nên tôi và lão Phong cũng không tiện ra mặt.
Mà ba người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh cùng Hồ Mỹ vẫn còn đang cười nói vui vẻ.
Trong lúc nói chuyện phiếm, ba cô ấy còn thi thoảng sẽ để lộ một số đề tài bí mật.
Ba cô nàng liên tục cười “Hi hi ha ha”, căn bản là chẳng có ai chú ý tới ba tên ngồi ở bàn bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sông Trường Giang, con sông này lớn hơn con sông chảy qua thị trấn của chúng tôi rất nhiều.
Trên sông không chỉ có tàu hàng qua lại, mà có có rất nhiều du thuyền và thuyền đánh cá,…
Ở chỗ này ngắm cảnh hơn một tiếng đồng hồ, thấy người xung quanh đã tản bớt, chúng tôi cũng định trở về khách sạn.
Nhưng ai biết được, chúng tôi chỉ vừa mới đi khỏi, ba tên ngồi bàn bên cũng đã tính tiền rồi chạy theo chúng tôi.
Nhìn dáng vẻ của chúng, quả nhiên là không được bình thường.
Đối phương rõ ràng đang theo dõi chúng tôi, hơn nữa, nhìn đám này hiển nhiên chẳng phải là người tốt lành gì.
Tôi nhướng mày, nhưng không chờ tôi lịp mở miệng, lão Phong đã nói trước:
“Mấy tên kia rõ ràng là đi về hướng của chúng ta, không thể để chúng cứ tiếp tục đi theo như vậy được!”
Tôi gật gật đầu:
“Tìm một nơi yên tĩnh đã!”
Nói xong, tôi đi nhanh về phía trước vài bước, rồi nói với mấy người Dương Tuyết:
“Chúng ta đi hướng này đi, tôi thấy có một con đường tương đối âm u và hẻo lánh.”
“Chú Đinh, sao chúng ta phải đi theo hướng ấy?”
Từ Lâm Tĩnh khó hiểu.
Nhưng tôi cũng không giải thích:
“Không có việc gì đâu, nghe tôi đi!”
Rồi tôi liếc mắt về phía sau một cái.
Mọi người thấy tôi kiên quyết như vậy, lại còn dùng ánh mắt ra hiệu, nên cũng đã nhận ra tôi có ý khác.
Cho nên, tất cả đều đồng ý.
Sau khi chúng tôi đi vào một con ngõ nhỏ và hẻo lánh, rốt cuộc ba cô gái cũng nhận ra phía sau có điều khác thường.
Chỉ là lúc này đây, ba người đi theo chúng tôi đã biến thành sáu…
*****
Chúng tôi đi dọc theo con hẻm nhỏ bên cạnh, người càng ngày càng ít đi và ánh đèn cũng mờ đi nhiều.
Sau khi nhận ra phía sau có điều khác thường, chúng tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Ba người bám theo chúng tôi lúc đầu cũng đi theo chúng tôi vào con ngõ nhỏ.