Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1792

Chương 1792 Chương 1792

Nhưng ngoài ba tên ban đầu ra, còn có thêm ba tên nữa.

Như vậy, đã có sáu tên đi theo chúng tôi vào con ngõ nhỏ.

Tôi không biết bọn chúng có lai lịch như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối chúng vẫn bám sát theo mấy người chúng tôi, khiến cho chúng tôi không thể không cảnh giác.

Hơn nữa, mọi người cũng nghi ngờ, liệu sáu tên kia có phải là kẻ thù của chúng tôi hay không.

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, đôi chân lại tiếp tục hướng vào sâu bên trong con ngõ nhỏ.

Cứ đi như vậy, chúng tôi đã tới được một nơi khá sâu phía sau thành phố.

Ở xung quanh đây cũng chẳng có người sinh sống.

Cho nên, chúng tôi không định đi tiếp nữa.

Tôi nói với những người còn lại một câu:

“Ở đây đi!”

Chỉ một câu rất đơn giản, nhưng mọi người đều có thể hiểu được ý của tôi.

Họ cũng lần lượt dừng lại, rồi chậm rãi xoay người sang chỗ khác giống như tôi.

Chờ chúng tôi xoay người lại phía sau, đã nhận ra sáu tên chỉ đi theo sau chúng tôi chừng 30m cũng đã dừng lại.

Chúng cũng dừng lại ngay lập tức, rõ ràng là không quá ngạc nhiên trước hành động của chúng tôi.

Chúng tôi không vội lên tiếng ngay, mà im lặng nhìn dáng vẻ của chúng trong ánh sáng mờ ảo.

Sau người, bốn nam hai nữ.

Nhìn vẻ bề ngoài thì chúng vẫn còn khá trẻ.

Chắc chỉ tầm khoảng hai mươi, hai mấy tuổi mà thôi!

Phần lớn đều có diện mạo bình thường, chỉ có một cô gái là xinh đẹp hơn cả.

Mà lúc này, trông chúng cũng bình tĩnh tới mức lạ thường.

Chúng cũng chẳng thèm trốn tránh khi thấy chúng tôi quay người lại.

Xét từ vẻ bề ngoài, nhìn đám người này cũng chẳng giống bọn lưu manh đầu đường xó chợ.

Chúng tạo cho người ta cảm giác là những tay lõi đời, đã tung hoành ngang dọc nhiều năm.

Sau khi có được những đánh giá bước đầu, tôi cũng chẳng dông dài, đi thẳng vào vấn đề:

“Không biết các vị có ý gì? Vì sao cứ luôn đi theo chúng tôi như vậy?”

Ngữ điệu của tôi không nhanh không chậm, cũng chẳng có chút cảm xúc nào.

Tôi vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi da hơi ngăm ngăm đứng giữa đám người kia đột nhiên hỏi lại:

“Chẳng lẽ trong lòng các người chưa đoán ra được chút nào hay sao?”

“Lời này của anh là có ý gì?”

Tôi tiếp tục hỏi lại, chúng tôi chưa từng gặp đám người này, có thể nói là trước không thù sau không oán.

Bây giờ chúng lại bám theo chúng tôi, còn hỏi chúng tôi không đoán ra được chút nào sao? Rốt cuộc chúng muốn gì?

Nhưng tôi vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp nhất trong đám người kia lại đột nhiên cất lời:

“Hừ, mấy tên yêu quái chúng mày.

Đừng tưởng rằng đóng giả thành người thường thì bọn tao không thể nhận ra.

Sư huynh, anh ra lệnh đi!

Để sư muội tóm lũ này lại trước rồi hãy nói chuyện sau!”

Nói xong, cô gái xinh đẹp kia thế mà lại móc ra từ trong túi một cây gậy nhỏ sáng bóng, dài tầm 5 đến 6cm, dày bằng ngón tay út.

Nhưng chỉ vừa rút gậy nhỏ ra, cô nàng đã đột nhiên vung lên.

Cây gậy nhỏ phát ra tám tiếng “lạch cạch lạch cạch”, trượt thành tám đoạn khác, lập tức biến thành một cây côn cửu khúc dài chừng hơn 1m.

Ngay khi cô gái kia vừa có hành động, những người còn lại cũng bắt đầu làm giống như cô ta.

Chúng cũng lần lượt rút ra một cây gậy nhỏ và kích hoạt chúng.

Kim loại cọ xát vào nhau tạo thành những tiếng “lạch cạch, lạch cạch” không ngừng.

Chỉ trong nháy mắt, trong tay mỗi một tên theo đuôi kia đã xuất hiện một cây côn cửu khúc.

Mà sắc mặt của bọn chúng cũng bắt đầu trầm xuống.

Hiển nhiên, thái độ của bọn chúng đối với chúng tôi chỉ tràn ngập thù địch, hành động vừa rồi chính là biểu đạt ý định đánh nhau với chúng tôi.

Chỉ là lời nói của cô gái vừa rồi làm cho chúng tôi hơi ngây ra.

Cô ta mới gọi chúng tôi là lũ yêu quái sao?

Thông qua lời của đối phương, chúng tôi là đám yêu quái giả dạng con người.

Vậy cũng chứng tỏ mấy tên này cũng chẳng phải là người bình thường, chắc bọn họ cũng là người tu hành như chúng tôi.

Tôi nghĩ chính vì có Hồ Mỹ đi cùng nên họ mới nhận ra chút manh mối.

Sau đó hiểu lầm chúng tôi đều là yêu quái, vì thế mới bám theo chúng tôi suốt cả quãng đường vừa rồi.

Trong đầu tôi nhanh chóng suy luận ra nguyên nhân và hậu quả của sự việc.

Cho nên, trận chiến này hẳn là chúng tôi không thể tránh được rồi.

Hiện giờ, thấy đối phương muốn động thủ, tôi vội vàng mở miệng giải thích:

“Các vị đạo hữu, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm rồi…”

Nhưng tôi còn chưa nói hết lời, tên da ngăm cầm đầu đã chặn họng tôi, anh ta nói:

“Hiểu lầm, tao thấy chẳng có hiểu lầm gì cả.

Chờ bọn tao bắt được chúng mày, cũng vừa hay hoàn thành được nhiệm vụ lần này sư môn bàn giao!”

“Đúng vậy sư huynh, đừng nhiều lời với bọn chúng, ra tay đi!”

“Không sai, em đã không nhịn nổi nữa rồi!”

“…”

Ở bên này, chúng tôi lại ngây ra.

Con mẹ nó, đám ngốc này chui ra từ môn phái nào thế?

Còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình hình đã muốn liều mạng với chúng tôi?

Dương Tuyết, lão Phong, Từ Lâm Tĩnh và những người khác đều cẩn thận sắp xếp lại mọi thông tin.

Mấy đứa ngốc này chắc là đệ tử của một môn phái nào đó, mới từ trên núi xuống.

Có thể mấy ngày nay chúng vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ này, có đến tám, chín phần là chúng cũng tới tham gia Đại hội Đạo Minh giống chúng tôi.

Tuy nhiên, tu vi đám đệ tử của môn phái chưa biết tên này không cao.

Nhưng chúng đã nhận ra một ít yêu khí từ trên người của Hồ Mỹ, vì thế liền nhận định luôn tất cả chúng tôi đều là yêu quái.

Còn bây giờ chắc chúng đang muốn hàng yêu trừ ma, tóm cả năm người chúng tôi lại một lượt.

Bình Luận (0)
Comment