Thấy đối phương lập tức muốn ra tay, Dương Tuyết cũng vội vàng nói:
“Các vị đồng đạo cứ từ từ đã, tôi là Dương Tuyết - đệ tử của phái Võ Đang.
Giữa chúng ta quả thực có chút hiểu lầm rồi!”
Dương Tuyết nói xong, thậm chí còn lấy cả miếng thẻ bài bằng ngọc trắng để chứng minh thân phận của mình ra.
Kết quả, đám ngốc bên kia vẫn không thèm nói lý, có một tên trong đám ấy còn nói:
“Sư huynh, ả yêu quái này thế mà còn dám đóng giả là đệ tử của Võ Đang.
Để sư đệ cho chúng một bài học!”
Nói xong, một cậu chàng trắng trẻo trẻ trung, tay cầm côn chín khúc, muốn lao về phía chúng tôi.
Anh ta mới vừa động, cô gái tương đối xinh đẹp cũng mở miệng nói:
“Ngũ sư huynh, em tới giúp anh đây!”
Lời vừa dứt, cô nàng xinh đẹp nhất trong đám kia cũng trợn mắt, chạy về phía chúng tôi.
Mấy tên còn lại thấy thế, cũng lần lượt xông lên.
Khoảnh khắc ấy, bên kia đã phát động một cuộc tấn công tổng lực vào năm người chúng tôi.
Mà mấy người chúng tôi thấy vậy chỉ biết cạn lời.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Chẳng lẽ đứng nghe chúng tôi nói thêm một câu nữa thì cả đám này sẽ lăn ra chết à?
Nhưng không đợi tôi kịp lên tiếng, lão Phong đã hừ lạnh một tiếng:
“Cả một đám ngu ngốc, để ông đây dạy cho chúng mày một trận!”
Vừa dứt lời, cả người lão Phong đã nhanh chóng chuyển động, tu vi bùng phát, chớp mắt một cái đã xông lên nghênh chiến.
Lúc này Hồ Mỹ cũng rất khó chịu, tuy rằng cô ấy đúng là Hồ Yêu, nhưng lại không thích bị người khác gọi là “yêu quái”.
Bởi vì Hồ tộc ở Tần Lĩnh đều tự coi mình là dã tiên (tiên ở nơi hoang dã), là con cháu của tiên gia.
Họ cũng cho rằng mình là Địa Tiên, khác hẳn với yêu quái bình thường.
Lúc này, trong lòng Hồ Mỹ lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt, da mặt giật lên liên hồi, nên cô ấy cũng nhanh chóng đi theo lão Phong.
Thấy hai người kia hành động, ba người còn lại như chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Muốn đánh, vậy thì đánh đi!
Ai sợ ai chứ?
Trong nháy mắt, mười một người chúng tôi cùng lao vào trận chiến.
Tuy rằng đầu óc của mấy tên kia không được thông minh, nhưng tu vi của họ không hề yếu.
Trong đó, có ba tên đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ.
Ba người còn lại cũng đạt tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ và đỉnh phong.
Đối với thế hệ trẻ của Đạo môn hiện nay, thực lực thế này cũng được tính là khá lợi hại rồi.
Hẳn cũng được xếp ở hàng trung bình khá rồi!
Chỉ tiếc, người bọn họ chọc phải hôm nay lại là chúng tôi.
Mà chúng tôi đều là những kẻ chui ra từ núi đao biển lửa.
Càng không phải quả hồng mềm mặc người ta bóp nặn, chọc tới chúng tôi, chính là bọn chúng tự rước rắc rối cho mình.
Lão Phong lao ra ngoài nhanh nhất, cũng là người chạm chán “địch” nhanh nhất.
Trên tay tên kia cầm côn cửu khúc, vừa thấy lão Phong xuất hiện đã muốn ra tay.
Anh ta gào lên:
“Yêu quái, chịu chết đi!”
******
Nói xong, tên kia vung côn xuống.
Tốc độ của tên kia cực nhanh, hơn nữa, trên tay còn lại, tên kia còn kết một loại ấn pháp kỳ lạ, tạo thành khắc chế với tu vi của lão Phong.
Tuy nhiên tu vi của lão Phong đã là Đạo Quân trung kỳ, thực lực đã cao hơn tên kia hẳn một bậc.
Hơn nữa, hàng năm lão Phong đều lăn lộn trong sinh tử, chỉ chút sức tấn công này chẳng thể làm gì được cậu ấy.
Cơ thể cậu ấy chợt lóe lên, nháy mắt đã thoát khỏi tấn công.
Ngay sau đó, lão Phong trả lại một quyền, trực tiếp đấm thẳng vào mạn sườn của tên nhãi ranh kia.
Tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, chói tai vang lên, tên nhãi kia chỉ mới trúng một đấm mà miệng đã phun ra máu tươi, ngã xuống đất, lập tức ngất đi…
“Lão Ngũ!”
“Ngũ sư huynh!”
Tên cầm đầu chỉ kịp hét lên một tiếng, rồi mạnh mẽ bộc phát đạo khí.
Cô gái xinh đẹp nhất nhóm kia cũng khẽ kêu lên một tiếng, bước vội một bước, vung côn lên muốn đánh về phía lão Phong.
Nhưng lão Phong chẳng phải là hạng người biết thương hoa tiếc ngọc gì cho cam, cậu ấy thình lình bước lên, tóm được cổ tay của cô ả kia.
Nói ra thì tu vi của cô ả kia cũng đã đạt được tới Đạo Quân sơ kỳ, nhưng ở trước mặt lão Phong, chút tu vi ấy cũng chẳng tạo ra nổi một gợn sóng.
Cô ả nọ vẫn cố giãy giụa vài cái:
“Yêu quái, thả tao ra.”
Nhưng cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của lão Phong lại đen hơn một chút.
Cậu ấy đột nhiên vung tay một cách thô bạo, khiến cho người đẹp như ngã mạnh xuống đất.
Người đẹp kia bị ngã mạnh đến nỗi chỉ thấy sao bay đầy trời, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng cũng vào lúc này, mấy người phía sau đã bao vây lão Phong lại.
Tên cần đầu có tu vi cao nhất, đã sắp vượt qua cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ.
Tu vi của đối phương cũng chỉ còn kém lão Phong một chút mà thôi.
Hơn nữa, với sự hợp tác của hai người còn lại, lão Phong không thể nào dùng được cách cũ, dùng một chiêu hạ gục đối phương.
Nhưng mấy người chúng tôi cũng đã kịp đuổi tới nơi.
Hồ Mỹ vươn đôi móng của mình ra, ép đối phương phải liên tục lùi về phía sau.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng tấn công từ hai bên trái phải, khiến đối phương chẳng còn đường để lui về.
Kết quả, tôi còn chẳng cần ra tay, phe bên tôi đã hoàn toàn chiếm được ưu thế.
Tôi cười khổ một tiếng, đành dừng tay lại.
Thôi, xem ra tôi không cần tự mình ra tay nữa.
Rốt cuộc thì tu vi của bên tôi cũng cao hơn bên kia quá nhiều, hoàn toàn không cần tôi phải ra mặt.
Vì thế tôi chỉ đứng yên một chỗ, nhìn đối phương phản kháng một cách yếu ớt.