Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1795

Chương 1795 Chương 1795

Rồi bị cương khí thổi bay đi hệt như lá vàng mùa thu.

Cô ả kia bị thổi bay xa 3m, phải lăn mấy vòng thì mới chịu dừng lại.

Bị cương khí hộ thể của tôi trực tiếp đánh trúng, vì vậy mà cô nàng kia đã bị nội thương.

Khí huyết quay cuồng, còn chưa kịp bò dậy, cô ta đã “khụ” một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi.

Cô ả hoảng sợ nhìn tôi, kinh ngạc thốt lên:

“Mày, mày đã đạt tới, cảnh giới Đạo, Đạo Vương…”

Tôi không trả lời, bởi vì tôi cũng vừa giật mình.

Vừa rồi, chỉ suýt chút nữa tôi đã chết trong tay cô ta rồi.

Cũng may tu vi của tôi cao hơn cô ta, nếu không tôi thực sự không có khả năng trở mình.

Nhưng nhìn về phía lão Phong, phát hiện ra ba tên còn lại vốn đã bị áp chế, nhưng lúc này chúng đã lần lượt lui về phía sau, hai tay kết thủ ấn.

Đồng thanh quát lên một tiếng:

“Tấn tiệp thuật.”

Cách kết thủ ấn kia, câu chú lệnh kia…

Rõ ràng là giống hệt với cách kết thủ ấn của cô nàng vừa rồi.

Mà mấy người lão Phong lại chẳng hề để ý đến chuyện này.

Họ không biết được sự lợi hại của bí thuật này, còn muốn tiếp tục lao về phía trước, hòng trấn áp đám người kia.

Đương nhiên, mấy người lão Phong đã nương tay với đám ngốc kia rồi.

Chứ nếu họ thực sự ra chiêu hiểm độc, thì mấy người kia đã chết từ lâu, làm gì còn cơ hội đứng đó mà múa may.

Thế thế, lông mày tôi khẽ nhướng lên, lòng thầm kêu không ổn.

Nếu dựa theo diễn biến lúc trước, tiếp tục lao lên dây dưa với đám ngốc này e là không ổn.

Thậm chí còn có thể đặt bản thân vào nguy hiểm.

Tôi cũng suýt chút nữa phải bỏ mạng vì “tấn tiệp thuật” này, nếu mấy người lão Phong không có phòng bị và tiếp tục tiến gần đám ngốc kia…

Có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Nghĩ vậy, tôi không dám chậm trễ, thúc giục tu vi, nhanh chóng lao vọt lên.

Đồng thời, tôi còn lớn tiếng nhắc nhở:

“Đừng tiến lên nữa, mọi người mau lùi lại…”

*****

Tất cả chuyện này xảy ra rất đột ngột, cho dù tôi có gầm lên như vậy thì cũng đã chậm mất nửa nhịp rồi.

Lúc này, chỉ nghe bốn tên kia đột nhiên kết ấn, khẽ quát:

“Lâm binh đấu giả giải đấu liệt tiền hành, tấn tiệp thuật, sắc!”

Vừa dứt lời, cơ thể của bốn tên kia đột nhiên chấn động.

Ngay sau đó, mạch máu trên người chúng dường như bị căng và phồng lên.

Trong đôi mắt của chúng xuất hiện những đường tơ máu dày đặc, đỏ ngầu.

Đồng thời, một cỗ đạo khí mạnh mẽ đột nhiên xông ra từ trong đan điền chúng chúng.

Toàn thân chúng đều được đạo khí cường đại bao phủ.

Nhìn tình huống này, lại thấy trạng thái của mấy người kia, rõ ràng là đã thay đổi.

Ngay khi vừa có cơ hội, bọn chúng đã nhanh chóng đánh trả mấy người lão Phong.

Nhưng lão Phong và những người khác không có phản ứng gì cả, hoàn toàn không hiểu được tình hình hiện tại.

Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy đối phương di chuyển, mới phát hiện ra tốc độ của đối phương đã tăng lên không ít.

Dường như chỉ nhoáng một cái, mấy người kia đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Sắc mặt của Lão Phong, Dương Tuyết và những người khác đều trầm xuống, con ngươi giãn lớn ra.

Tuy rằng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ đều nghe thấy lời nhắc nhở của tôi.

Và vẫn né tránh đòn tấn công của bốn tên kia theo bản năng.

Tuy nhiên họ đã chậm một bước, vì khoảng cách của họ và đám ngốc kia quá gần.

Mà mấy người lão Phong cũng chưa có sự chuẩn bị gì, đối phương lại đột nhiên sử dụng đến bí thuật.

Điều này làm trong thời gian ngắn, mấy người lão Phong căn bản không né tránh kịp.

Mà cho dù lúc này họ có né tránh kịp, dưới ưu thế tốc độ, đối phương cũng không cho phép họ né tránh.

Cơ thể đối phương chợt loé, cầm chắc côn cửu khúc trong tay, không ngừng tới gần.

Các vị “đạo hữu” không ngừng tiến lại gần.

Bọn chúng đều nhắm thẳng đầu của mấy người lão Phong mà đánh tới.

Lần này, sức lực của chúng rõ ràng đã mạnh hơn nhiều.

Hiển nhiên là chúng muốn dốc toàn lực ra, không muốn để cho mấy người lão Phong một cơ hội phản kháng nào.

“Đều đi chết hết đi!”

Tên da ngăm cầm đều hét lên, gương mặt cũng dữ tợn hẳn.

Lão Phong khẽ nhăn mày, thầm chửi đáng chết.

Cho dù cậu ấy có thể nhìn ra quỹ đạo tấn công của đối phương, nhưng lúc này cũng chẳng thể làm gì được.

Bởi vì cơ thể của cậu ấy không phản ứng kịp.

Vì thế, lúc này có muốn gọi Phong ca ra giúp cũng chẳng có đủ thời gian…

Còn về phần ba người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh cùng với Hồ Mỹ lại càng chẳng có cách nào khác.

Chỉ có thể bị động chờ đám kia xông tới, rồi phòng vệ theo bản năng mà thôi.

Còn tôi, tuy rằng đã dồn hết sức mà chạy như điên, nhưng cũng không thể kịp.

Dù rằng tôi chỉ còn cách đối phương 5 tới 6m nữa thôi.

Cho dùng tôi có lợi dụng đạo khí trong người, nhưng cũng còn hơn 5m nữa, đạo khí không thể nào đánh trúng người đối phương được.

Nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài, lão Phong và những người khác chắc chắn sẽ bị thương.

Thậm chí, mấy người họ còn có thể bị đối phương đả thương rất nặng. Đây là chuyện tôi sẽ không bao giờ cho phép nó xảy ra.

Một khi đã như vậy, cũng chỉ còn cách sử dụng tới Hoả Thiên Công thôi.

Sử dụng thuật pháp ấy vừa có thể nâng cao tu vi của tôi, đồng thời cũng có thể mở rộng phạm vi tấn công và lực tấn công của đạo khí.

Thân thể tôi run lên, Hoả Thiên Công được mở ra.

Đạo khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng thay đổi.

Chỉ chớp mắt một cái, nó biến thành một loại khí tức màu đỏ sẫm, Hỏa Thiên Khí đã đạt được tới nồng độ 5%.

Những luồng khí màu đỏ sẫm cũng liên tục tản ra khỏi cơ thể tôi.

Bình Luận (0)
Comment