Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1796

Chương 1796 Chương 1796

Ngay sau đó, là một luồng áp lực cực lớn quét tới.

Khí tức và áp lực như vậy căn bản không phải thứ mà những tên đạo sĩ này có thể chịu đựng được.

Đặc biệt là loại cảm xúc tiêu cực mà Hoả Thiên Công gây ra, đây chắc chắn là lần đầu tiên chúng cảm nhận được sự khó chịu và áp lực tới mức bi phẫn như thế.

Chính sự áp bức của Hoả Thiên Công đã làm cho họ chần chờ một lát, thế tiến công cũng vì vậy mà chững lại.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc bọn chúng chần chờ ấy, tôi đã tạo được cho mấy người lão Phong một cơ hội chạy trốn, đảm bảo an toàn.

Đám ngốc kia đã chần chừ, dù chỉ là một giây thôi, nhưng cũng đã làm thế cục xoay chuyển lần nữa.

Tay tôi kết thành kiếm chỉ, vận khí đan điền, thúc giục đạo khí.

Rồi tôi đối diện thẳng với bốn người kia, liên tiếp bắn ra bốn đạo kiếm khí, tốc độ còn cực nhanh.

“Vèo vèo vèo vèo”.

Bốn tia đạo khí hóa thành những đạo kiếm khí màu đỏ sậm, đồng loạt bắn thẳng vào bốn gã đạo sĩ.

Hết thảy những hành động này chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, vô cùng nhanh.

Mà bốn tên đạo sĩ ngốc kia cũng chỉ mới kịp giơ côn cửu khúc lên, đã cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ ập tới.

Bốn đạo kiếm khí màu đỏ sậm đã bắn tới trước mặt chúng.

Bởi vì khoảng cách của tôi và chúng cũng phải tới ít nhất 5m, cho nên không ai trong số bốn tên ấy để ý tới tôi.

Cho nên khi kiếm khí đột nhiên ập tới, mấy người này cũng không hề có hành động né tránh hay chống đỡ lại.

Tiếp theo, chỉ nghe bốn tiếng “Phanh phanh phanh phanh” trầm đục vang lên.

Cả bốn đạo kiếm khí đều bắn thẳng lên cánh tay của bốn tên kia, không một ai thoát nạn.

Bốn tên kia ăn đau, những chiếc côn cửu khúc mà họ giơ lên ​​ban đầu đã bị chệch khỏi quỹ đạo tấn công.

Bốn thanh côn cửu khúc hoặc rơi khỏi tay chủ nhân, hoặc là rơi cạnh mấy người lão Phong.

Nó không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cả, hoặc thậm chí không gây ra bất kỳ thương tích nào.

Ngược lại, chính là mấy người lão Phong, vì thường xuyên được rèn luyện trong sinh tử, vì thế rất nhạy bén với cơ hội, họ cũng nhanh chóng bắt lấy cơ hội này để phản công.

Họ bất ngờ ra tay phản kích, nhắm thẳng bốn tên đạo sĩ vừa rồi mà tấn công.

Này kết quả chẳng có gì ngạc nhiên.

Dưới sự tấn công của mấy người lão Phong, cả bốn gã đạo sĩ, không một ai có thể thoát được.

Tất cả đều bị đánh trúng và hét toáng lên.

Sau đó chúng ngã rạp ra phía sau, liên tục ho ra máu, mất đi sức chiến đấu.

Mà lúc này sát ý trong lòng Hồ Mỹ cũng nổi lên.

Hồ Mỹ không muốn dừng tay lại, mà sau khi đánh lui đối phương, cô ấy lại đột nhiên gầm lên một tiếng.

Cái đầu hình con người ban đầu đã lập tức biến thành một cái đầu hồ ly thật to.

Cơ thể của cô ấy cũng biến lại thành nguyên hình một thân hồ ly cao lớn.

Chiếc miệng rộng cùng hàm răng nanh sắc bén cũng nhanh chóng hiện ra.

Hồ Mỹ không hề do dự, bỗng nhiên nhảy ra, trực tiếp nhào lên người một trong bốn tên đạo sĩ kia.

Cô ấy há to miệng, để lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén, nhắm thẳng cổ tên kia mà cắn xuống.

Nếu Hồ Mỹ thực sự cắn trúng cổ tên kia, đối phương nhất định sẽ chết ngay lập tức.

Đồng bạn của tên kia thấy thế, sắc mặt tên nào tên nấy đều tái xanh lại, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cách đó không xa, cô gái xinh đẹp bị tôi đánh ngã trước đó cũng hét lên một tiếng:

“Tứ sư huynh!”

Theo suy nghĩ của bọn chúng lúc này, tên kia chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc Hồ Mỹ sắp cắn vào cổ tên kia, tôi lại đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Hồ Mỹ.

Rồi giơ một chân lên, đá văng tên đạo sĩ nọ sang một bên.

Kết quả là làm cho Hồ Mỹ cắn hụt một cái.

Đồng bọn của tên đạo sĩ kia thấy thế thì vô thức thở hắt ra.

Nhưng tất cả đều nảy sinh nghi hoặc, ai cũng thắc mắc vì sao tôi lại làm như vậy.

Lúc này Hồ Mỹ cũng quay đầu lại nhìn tôi, nghi hoặc hỏi:

“Anh làm cái gì thế?”

Còn tôi chỉ bình tĩnh nói với Hồ Mỹ:

“Tiểu Mỹ, đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Cô không nhất thiết phải giết chết bọn họ!”

Hồ Mỹ thấy tôi nói như vậy, thì trừng mắt với tôi một cái thật sắc, sau đó vùng vằng đứng lên.

Trong nháy mắt, cô ấy lại biến trở về dáng vẻ của một cô thiếu nữ xinh đẹp.

Chẳng qua lúc này cô ấy lại tức giận “Hừ” một tiếng, cũng không thèm để ý tới tôi nữa.

Những người còn lại cũng dừng tấn công, tuy rằng trong lòng ai cũng đang nổi giận.

Nhưng nói đến cùng, tất thảy chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Mọi người đều là đồng đạo, cùng là người trong Đạo môn, không nên vì hiểu lầm mà đánh nhau tới một mất một còn như thế.

Lúc này, tôi đứng ra giữa, đứng chắn giữa hai bên.

Tôi nhìn lướt qua xung quanh một lượt, bên phe tôi sắc mặt ai nấy cũng tối đen, ra vẻ cực kỳ tức giận.

Còn phe bên kia thì ai nấy cũng thở hồng hộc, khoé miệng dính máu, mất hết sức chiến đấu.

Tôi cũng không định nói nhiều vô ích, chỉ lạnh lùng nói thẳng với họ:

“Tôi chỉ nói lại đúng một lần nữa thôi, chúng tôi không phải yêu quái.

Hồ Mỹ là người bảo vệ được gia tiên nhà tôi phái tới, không phải là Ác Hồ.

Tôi niệm tình các người đều là đồng đạo trong Đạo môn, lại chẳng phải hạng người tà ác gì.

Nên việc hôm nay, coi như cứ xí xoá như vậy đi, tôi cũng sẽ không giết các người.

Nhưng nếu các người còn dám đến gây chuyện với chúng tôi, chúng tôi sẽ không nương tay hay niệm tình nữa đâu…”

Bình Luận (0)
Comment