Tôi lạnh lùng nói xong, còn quét mắt nhìn bọn chúng một lượt nữa.
Bọn chúng lúc này đều binh tàn tướng bại trong tay tôi, sống hay chết cũng do chúng tôi quyết định.
Cho nên, chẳng tên nào dám ho he nửa lời, chỉ dám mở to mắt nhìn chúng tôi mà thôi.
Thấy bọn chúng không lên tiếng, chúng tôi cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Sau khi tôi nói với mọi người một tiếng, nhóm chúng tôi chuẩn bị đi về phía bên kia đường.
Nhưng chúng tôi vừa mới cất bước đi chưa được bao xa, giọng nói của cô gái xinh đẹp kia lại bỗng nhiên vang lên từ sau lưng:
“Các người có dám để lại tên mình lại không?”
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên là cô ta vẫn không cam lòng.
Tôi cũng chẳng thèm chấp, thậm chí còn không buồn xoay người lại, nhưng vẫn đáp lại một câu:
“Đinh Phàm.”
****
Sau khi để lại một cái tên, tôi và mấy người lão Phong nhanh chóng bước vào bóng tối và biến mất trước mặt đám ngốc kia.
Đi được một lúc, Hồ Mỹ vẫn còn chút hậm hực, cô ấy hỏi tôi:
“Đinh Phàm, vì sao anh lại không cho tôi giết bọn chúng?
Vừa rồi, chỉ suýt chút nữa chúng ta đã phải chết trong tay bọn chúng tồi.”
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của Hồ Mỹ lúc này.
Rốt cuộc thì thế giới quan của Hồ Mỹ còn rất đơn giản, có ơn tất báo, có thù cũng tất nhiên phải trả.
Anh giết tôi, tôi cũng phải giết anh.
Đối với cô ấy đây là chuyện rất bình thường, chứ không tồn tại chuyện hiểu lầm với chả hiểu rõ.
Tôi cũng không trách cô ấy, chỉ bình tĩnh giải thích cho Hồ Mỹ nghe:
“Tiểu Mỹ, tuy rằng mấy người vừa rồi thực sự muốn giết chết chúng ta.
Nhưng xuất phát điểm của bọn họ cũng không ác, chỉ là bọn họ ngộ nhận tất cả chúng ta đều là yêu quái mà thôi!
Nói chung, chúng tôi đều là đạo sĩ của danh môn chính phái cả.
Trách nhiệm của chúng tôi đều là hàng yêu trừ ma, chứ không có bất cứ thù hận cá nhân nào.
Cho nên, giải thích rõ ràng là được rồi.
Chứ không cần phải giết chết họ.”
Tôi cũng không biết Hồ Mỹ có thể hiểu hết được ý tứ trong lời nói của tôi hay không, dù sao tôi cho rằng làm như vậy cũng chẳng sai.
Chuyện này, từ đầu tới cuối cũng chỉ là do hiểu lầm mà thôi.
Chỉ là đối phương có chút cố chấp, ngộ nhận tất cả mấy người chúng tôi đều là yêu quái.
Đồng thời, trước khi khai chiến, họ cũng chẳng thèm nghe chúng tôi giải thích.
Vì thế mới khiến cho một hiểu lầm vốn nhỏ nhoi thành một mớ rắc rối lớn.
Nhưng nói tóm lại, chúng tôi đều chẳng bị xước xát gì, vậy thì cũng chẳng phải chuyện bé xé ra to.
Tuy trong lòng lão Phong cùng Dương Tuyết cũng có chút khó chịu, nhưng hai người cũng chẳng nói gì, vì họ cũng đều lý giải như tôi.
Nhìn vẻ bề ngoài, mấy tên ngốc kia hẳn là thiếu rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Cho nên không hề có sự phối hợp với nhau, khi chiến đấu cũng chẳng có chút suy nghĩ nào.
Tu vi tuy rằng không tồi, nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ toàn là mấy tay mơ mới gia nhập vào giới trừ tà mà thôi.
Bất chợt, Từ Lâm Tĩnh lên tiếng:
“Mấy người kia tuy rằng rất cố chấp, nhưng thuật pháp của bọn họ cũng thật lợi hại.
Hơn nữa, tấn tiệp thuật mà họ sử dụng, tôi cũng chưa từng nghe nói qua!
Cũng không biết, bọn họ chui ra từ môn phái nào.”
Tôi cười cười:
“Quan tâm chúng tới từ môn phái nào làm gì, chúng ta cứ về khách sạn ngủ một giấc rồi tính sau!”
Tôi không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, cứ cảm thấy có nghĩ thêm cũng chẳng có ích gì.
Những người còn lại nghe tôi nói như vậy, cũng không tiếp tục suy ngẫm hay thắc mắc về chuyện này nữa…
Tôi cho rằng, chuyện này sẽ cứ như vậy mà trôi vào dĩ vãng.
Tuy nhiên, thực tế lại không phải như vậy.
Sau đó, chúng tôi về tới khách sạn.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi nằm lên giường ngủ.
Còn lão Phong lại ngồi thiền vận khí.
Cậu ấy nói vừa có thêm được kiến thức mới, cho nên muốn củng cố tu vi của bản thân thêm một chút.
Tôi cũng không để ý tới cậu ấy, vừa đặt lưng lên giường đã ngáy khò khò.
Đến sáng hôm sau tôi tỉnh lại, phát hiện ra lão Phong vẫn còn đang tu hành.
Nghĩ chắc là tên nhóc này đang tới thời điểm mấu chốt nào rồi, cho nên tôi cũng không làm phiền cậu ấy.
Đồng thời, tôi cũng đem tình hình của lão Phong nói với mọi người, bởi vậy đoàn người chúng tôi quyết định sẽ trì hoãn lịch trình lại một ngày.
Vốn chúng tôi định hôm nay sẽ khởi hành tới Hành Sơn, nhưng mà hiện tại xem ra, chắc phải để ngày mai.
Mãi đến hơn một giờ chiều, lão Phong mới từ từ thoát ra khỏi tu luyện.
Nhưng tu vi của cậu ấy vẫn chưa có đột phá.
Chỉ là đạo cơ được củng cố vững chắc hơn thôi, hơn nữa, loại công pháp Bách Hoa Ấn mà cậu ấy tu luyện cũng có tiến triển mới.
Tốc độ tu hành của cậu ấy cũng trở nên cực nhanh.
Hiện tại, tu vi của lão Phong đã đạt tới giai đoạn cuối cùng của Đạo Quân trung kỳ rồi.
Cách đỉnh phong không còn bao xa nữa.
Buổi tối, chúng tôi ngồi trong khách sạn uống chút rượu, sau đó tiếp tục nghiên cứu viên đá màu trắng thêm một chút.
Nhưng làm thế nào để sử dụng được viên đá ấy, chúng tôi vẫn chưa thể phát hiện được ra.
Chỉ có thể đặt nó sang một bên, sau này tiếp tục nghiên cứu thêm vậy.
Ngày hôm sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc, bắt đầu khởi hành.
Rốt cuộc cũng chỉ còn có hai ngày nữa là Đại hội Đạo Minh bắt đầu rồi.
Phái Võ Đang của Dương Tuyết, và phái Mao Sơn của Từ Lâm Tĩnh đã có hành động.
Sáng sớm hôm qua, các vị chưởng môn trưởng lão của hai môn phái lớn này đã bắt đầu dẫn dắt các đệ tử tiến vào Cửu Tiêu Quan.