Hơn nữa, căn cứ từ tin tức Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh lấy được từ chỗ những đồng môn của mình…
Hiện giờ, năm môn phái lớn cùng hai gia tộc lớn, ba tông môn lớn và rất nhiều tán tu cùng với các môn phái nhỏ đã tề tựu tại Cửu Tiêu Quan.
Còn về những thế lực lớn, hay những môn phái nhỏ và tán tu còn lại đang du ngoạn khắp thiên hạ, có lẽ trong vòng hai ngày nữa cũng lục tục kéo tới thôi…
Cho nên, chúng tôi cũng không định đi chơi nữa.
Quyết định hôm nay sẽ đi thẳng tới Cửu Tiêu Quan tại núi Hành Sơn, cũng coi như là đi học hỏi thêm kiến thức mới, cũng là để tìm kiếm bóng dáng người trong gia tộc họ Lương tại núi Kim Phượng.
Nhưng chúng tôi chỉ vừa mới lên xe, tiếng chuông điện thoại của tôi đã vang lên.
Cầm lên nhìn, tôi phát hiện người gọi tới chính là Lão Tần Gia.
Vì thế tôi bắt máy chẳng có chút do dự.
Ngay sau đó, liền nghe thấy giọng của Lão Tần Gia truyền tới:
“Tiểu Phàm à! Xảy ra chuyện rồi!”
Trong giọng nói của Lão Tần Gia còn mang theo một tia u oán, nghe thấy thế, tôi vô thức nhíu mày lại:
“Lão Tần Gia, đã ra chuyện gì vậy?”
Mấy người trên xe vừa nghe tôi thốt ra ba chữ “Lão Tần Gia”, đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía tôi.
Rốt cuộc thì khi chúng tôi rời khỏi thị trấn Thanh Thạch, cũng như có được sự chuẩn bị sẵn sàng như vậy là vì được Đinh Vô Cực cảnh báo trước.
Lúc này, nghe tôi hỏi đầu dây bên kia có chuyện gì xảy ra, mọi người đều nghĩ về điều này.
Mà lão Tần Gia lại tiếp tục trả lời:
“Cửa hàng của con, còn cả Bách Thảo Đường, đều bị người ta thiêu trụi rồi!
Đội cứu hoả đã chạy tới, nhưng không thể nào dập được lửa.”
Vừa nghe lời này, trong lòng tôi lập tức vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Cửa hàng kia chính là mái nhà của tôi, là nơi tôi đã sinh sống hơn hai mươi năm.
“Bị người ta đốt sao?”
“Đúng vậy, là bị người ta đốt trụi!
Hơn nữa, vừa rồi, tôi còn phát hiện ra dấu vết của tà giáo Nhật Nguyệt để lại ở hiện trường, trên khung nhà cũng còn sót lại hai chữ “phán quyết”.
Có khả năng, đám cháy này là do Nhật Nguyệt Giáo làm.”
Đã có dấu vết của Nhật Nguyệt Giáo, còn có thêm hai chữ “phán quyết”.
Không cần phải nói, chắc chắn là do Nhật Nguyệt Giáo làm tồi.
Tôi không ngờ được lời của Đinh Vô Cực đã trở thành sự thật, Nhật Nguyệt Giáo thật sự đã chủ động tìm tới cửa.
Có thể là vì không có tìm được chúng tôi, cho nên chúng mới thiêu rụi cửa hàng của chúng tôi cùng một lúc.
Sắc mặt tôi trầm xuống, răng nghiến ken két, nắm đấm trong tay cũng âm thần siết chặt.
Bọn Nhật Nguyệt Giáo đáng chết, rồi sẽ một ngày, tôi tiêu diệt sạch cả lũ bọn chúng.
Sau khi trầm mặc một lục, tôi nói với Lão Tần Gia:
“Lão Tần Gia, không có việc gì đâu.
Dù sao chúng con cũng đã chạy trốn từ trước rồi, hiện giờ chúng con định tới Hành Sơn tham gia Đại hội Đạo Minh.
Người nhớ giữ gìn sức khoẻ…”
Sau đó, tôi và Lão Tần Gia trò chuyện thêm mấy câu, rồi mới tắt điện thoại.
Tôi vừa mới ngắt điện thoại, Dương Tuyết đã cất tiếng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì à?”
Tôi thở dài một tiếng:
“Nhật Nguyệt Giáo tới cửa, đã càn quét cửa hàng của tôi và lão Phong!”
Lão Phong vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức lạnh hẳn đi, nhưng ngoài miệng cậu ấy vẫn chẳng nói câu nào.
“Chú Đinh, xem ra lời của người tên Đinh Vô Cực kia nói đều là sự thật.
Lần này bọn họ không tìm thấy gì, như vậy, tiếp theo đây, chúng chắc chắn sẽ điên cuồng tìm kiếm chúng ta khắp thiên hạ.
Không thì như vậy đi, sau khi Đại hội Đạo Minh kết thúc, chúng ta có thể tới Mao Sơn tránh sóng gió trước.
Môn phái của tôi được truyền thừa qua nhiều đời, bên trong cao thủ nhiều như mây.
Cho dù là đám tà giáo có biết được tung tích của hai người, bọn chúng cũng sẽ không dám mạo muội chạy tới phái Mao Sơn làm loạn!”
Từ Lâm Tĩnh nghiêm túc nói.
Dương Tuyết nghe xong, cũng bổ sung thêm:
“Không thì tới phái Võ Đang của tôi cũng được, sư phụ của tôi là Bích Thuỷ chân nhân, kiếm pháp vô song.
Đám yêu đạo tà giáo tới bao nhiêu thì sẽ phải chết bấy nhiêu mạng.”
Nghe ra được ý tốt của các cô ấy, tôi bật cười:
“Chuyện này để sau hãy nói!
Chỉ cần chúng ta thật cẩn thận, như vậy thì trời cao đất rộng, lại giữ biển người mênh mông, bọn chúng có muốn tìm chúng ta cũng đâu thể dễ dàng như thế được, phải không?”
Hai cô gái nghe tôi nói như thế, cũng không tiếp tục mời mọc nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Kế tiếp, chúng tôi ngồi trên xe, chuyên tâm lên đường.
Nhưng trong lòng tôi lại không ngừng nghĩ về người tên là Đinh Vô Cực kia.
Rốt cuộc anh ta có lai lịch thế nào? Vì sao có thể biết trước hướng đi của tà giáo Nhật Nguyệt, lại còn biết được một cách rõ ràng như thế?
Hơn nữa, vì sao anh ta lại chủ động cảnh báo cho tôi trước?
Tôi và anh ta, hình như cũng chỉ có duyên gặp nhau một lần thôi mà nhỉ?
Nhưng tôi có nghĩ thế nào cũng không ra, tôi cảm thấy trong này nhất định phải tồn tại một bí ẩn nào đó mà tôi chưa biết.
Trong lúc tôi còn mải suy nghĩ, ô tô đã đi tới khu danh lam thắng cảnh Hành Sơn.
Lúc này đã là hơn 4 giờ buổi chiều, nhưng cho dù đã muộn, ở nơi này vẫn có rất nhiều khách du lịch.
Rốt cuộc thì hiện tại cũng đang là mùa du lịch cao điểm, nên trên núi Hành Sơn có rất nhiều du khách, người tới người đi rất là tấp nập.
Đặc biệt là đỉnh núi nơi phái Hành Sơn toạ lạc và mấy địa điểm du lịch chính, càng có nhiều khác du lịch đến ngắm cảnh hơn…
Nhưng mà Cửu Tiêu Quan chúng tôi sắp tới lại không nằm trong khu vực thăm quan du lịch.