Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1799

Chương 1799 Chương 1799

Thay vào đó, nó là một trong 72 đỉnh núi cao nhất thuộc dãy núi Hành Sơn, đỉnh Giá Hạc.

(Giá Hạc 架鶴 còn có nghĩa là cưỡi hạc)

Theo như lời giới thiệu của Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, đỉnh Giá Hạc này còn có tên gọi khác là núi Tử Tiêu.

Ở phía đông Hồ Hoa Nghiêm, còn có một đình Giá Hạc nằm treo leo.

Truyền thuyết kể rằng, nơi này chính là nơi Doãn chân nhân cưỡi hạc phi thăng,

Mà Cửu Tiêu Quan này lại tọa lạc trên đỉnh núi Giá Hạc, cũng là trụ sở chính của toàn bộ đại giáo Nam Nhạc Hành Sơn…

******

Kế tiếp, chúng tôi muốn tới đỉnh Tử Tiêu trước, sau đó mới tiến vào trong Cửu Tiêu Quan.

Nhưng mà đỉnh Tử Tiêu còn cách trạm xe bus chở khách du lịch - nơi chúng tôi đang đứng đây - cả một đoạn đường dài nữa.

Từ Lâm Tĩnh dự tính, nếu chúng tôi đi với tốc độ rất nhanh, trên đường không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn..

Thì chúng tôi có thể lên đến chân núi Tử Tiêu trước 6 giờ tối.

Hiện giờ nhìn thời gian cũng không còn sớm, mọi người cũng vội vàng lên đường.

Cho nên, chúng tôi đã tìm một chiếc xe ba bánh đậu tại trạm trung chuyển hành khác, ngồi sát lại thì vừa hay đủ chỗ cho năm người.

Ngay sau đó, chúng tôi tiến thẳng lên đỉnh Tử Tiêu.

Mới vừa lên xe, người lái xe đã cười nói với chúng tôi:

“Các cô các cậu cũng tới Cửu Tiêu Quan tham gia Đại hội Đạo học đấy phải không?”

Vừa nghe lời này, chúng tôi đều sửng sốt một chút.

Đại hội Đạo học, không phải chính là Đại hội Đạo Minh đó sao?

Nhưng chần chờ một chút, mọi người cũng đều đoán ra được.

Người lái xe này chắc là một tài xế ở địa phương, hẳn là ông ấy cũng từng nghe nói qua về Đại hội Đạo Minh.

Chỉ là ông ấy cũng chẳng có nhiều hiểu biết, cho nên mới nghĩ đó chỉ là một “Đại hội Đạo học” mà thôi.

Tôi cũng không giải thích, chỉ là gật đầu một cái, rồi cười nói:

“Đúng vậy! Chúng tôi cũng tới tham gia đại hội này!”

Người lái xe này là một người hay nói, nghe tôi trả lời như vậy, ông ấy cười ha hả, rồi lại tiếp:

“À! Gần đây có rất nhiều khách tới đỉnh Tử Tiêu.

Mới chuyến trước tôi còn trở ba người tới đó đấy!

Nghe đến đó, Dương Tuyết cũng chen vào một câu:

“Bình thường thôi, đại hội chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu rồi.

Lần này đại hội được tổ chức rất lớn, hội tụ rất nhiều tín đồ của Đạo giáo.

Mai kia, hẳn là còn có nhiều người chạy tới đây hơn.”

Người lái xe nghe Dương Tuyết nói vậy thì có chút kinh ngạc:

“Vậy thì tốt rồi! Như vậy thì mấy người lái xe như chúng tôi không phải cũng có việc làm à.

Đúng rồi, các cô các cậu đều là tín đồ của Đạo giáo đúng không?

Vậy tôi hỏi các cô các cậu chuyện này nhé…”

Giọng điệu của người lái xe này rất hiền lành, thấy ông ấy có chuyện muốn hỏi, chúng tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

Tôi ngồi ở phía sau, thản nhiên đáp lại một tiếng:

“Bác tài có chuyện gì muốn hỏi thế?”

“Chuyện là như thế này, chuyến trước tôi có chở ba vị khách ấy mà.

Ba người ấy cũng tới đỉnh Tử Tiêu.

Nhưng mà dọc đường đi họ đều thảo luận về cái gì mà bản mạng, rồi thuộc tính động vật, còn yêu hoá vài đoạn, hay sức mạnh nhật nguyệt gì gì…

Tôi nghe cũng chẳng hiểu mô tê gì, các cô các cậu có biết bọn họ đang nói tới chuyện gì không?”

Người lái xe vừa điều khiển xe ba bánh, vừa tìm đề tài để nói chuyện phiếm với mấy người chúng tôi.

Đúng là một bác tài hay nói.

Nhưng khi người tài xế nhắc tới đề tài kia, trong lòng mấy người ngồi trên xe chúng tôi đều vang lên một tiếng “lộp bộp”.

Thuộc tính động vật bản mạng, yêu hoá mấy đoạn, sức mạnh nhật nguyệt?

Mẹ kiếp! Toàn là từ khóa then chốt thế này, còn không phải chính là nhắc tới tà giáo Nhật Nguyệt sao?

Có lẽ nào, mấy vị khách ngồi chuyến xe trước chúng tôi chính là giáo đồ của tà giáo Nhật Nguyệt?

Tôi khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn những người còn lại.

Những người còn lại cũng đều đang suy nghĩ gì đó.

Lúc này tôi cũng cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân, hỏi lại người tài xế:

“Bác tài, ngoại trừ những câu bác vừa kể trên, họ còn nói gì nữa không?”

“À, để tôi nghĩ lại…”

“À đúng rồi, thi thoảng bọn họ còn nhắc tới tên của một người.

Gọi là, gọi là cái gì Đinh ý nhỉ? À, Đinh Phàm, đúng, chính là cái tên này.

Cái người tên Đinh Phàm này, chẳng lẽ là một nhân vật rất quan trọng trong kỳ đại hội lần này ư?”

Giọng điệu của tài xế khá bình tĩnh, chẳng có nhiều cảm xúc, giống như thể ông ấy chỉ thuận miệng mà nói chuyện cùng chúng tôi mà thôi.

Nhưng sau khi mấy người chúng tôi nghe người tài xế kể xong, trong lòng lại không khỏi căng thẳng lên.

Mà tôi, chỉ cảm thấy đầu mình bây giờ đầy những đường đen.

Mẹ nó, còn cần phải nói gì nữa.

Khẳng định chính là đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt rồi.

Thuộc tính động vật bản mạng, yêu hoá mấy đoạn, sức mạnh nhật nguyệt,… đây đều là những từ ngữ then chốt đại diện cho tà giáo Nhật Nguyệt.

Cuối cùng chúng còn nhắc tới tên tôi nữa, mà tên tôi vốn chẳng nổi tiếng ở trong Đạo môn.

Nói cách khác, trong Đạo môn, tôi chính là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi.

Mà ba người kia lại không ngừng nhắc tới tên tôi, còn thảo luận về những từ ngữ then chốt trong tà giáo Nhật Nguyệt.

Tuy rằng hiện giờ tôi chưa thể chắc chắn 100% bọn chúng chính là yêu đồ của tà giáo, nhưng cũng đã chắc đến 60 -70% rồi.

Tôi trầm mặt xuống, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.

Nhưng lão Phong lại lên tiếng:

“Bác tài, bác có còn nhớ rõ dáng vẻ của mấy người bọn họ hay không?”

“Dáng vẻ à? Tôi cũng không thể nhớ rõ được, nhưng là hai nam một nữ…”

Bình Luận (0)
Comment