Ngoại trừ tin tức này, người tài xế cũng chẳng thể nhớ ra được một manh mối quan trọng nào khác.
Mà trong lòng chúng tôi lại càng thêm cảnh giác.
Lúc này đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt đã đóng giả thành những tán tu để trà trộn vào Đại hội Đạo Minh.
Cho nên, lần này tham gia Đại hội Đạo Minh, có khả năng chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, Đại hội Đạo Minh là nơi hội tụ anh hào trong thiên hạ, người tài từ các môn phái tụ hội rất nhiều.
Cho dù chúng thực sự có tới, tôi nghĩ chúng cũng không dám công khai ra tay với chúng tôi đâu, đúng không?
Do đó, tôi buộc phải đến đại hội này.
Rốt cuộc thì lão Phong còn phải tìm kiếm người nhà họ Lương ở nơi này, và chúng tôi còn một nhiệm vụ là giúp cậu ấy tìm ra thân thế thực sự.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói chuyện phiếm với người lái xe ba bánh nọ.
Mà người tài xế này cũng giới thiệu cho chúng tôi về rất nhiều địa điểm du lịch đẹp ở nơi đây, cùng với văn hoá Đạo giáo tại địa phương.
Ông ấy còn nói, tất cả các đạo sĩ tại các đạo quan xung quanh núi Hành Sơn đều tề tựu về Cửu Tiêu Quan.
Ông ấy cũng kể, người bà con xa của ông ấy có một người con trai.
Năm ngoái cậu ấy đã tới Cửu Tiêu Quan đăng ký làm làm đệ tử ký danh, tìm hiểu về đạo lý được mấy tháng…
Cứ trò chuyện như thế, chúng tôi đã đi tới chân núi Cửu Tiêu.
Nơi này là một huyện nhỏ.
Không giống như khu vực mở du lịch mà trước đó tôi đã thấy, nơi đây không ồn ào mà rất yên tĩnh.
Sau khi xuống xe, chúng tôi đều ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mắt chúng tôi là một đỉnh núi mây mù che phủ, mây lành làm bạn.
Đây chính là đỉnh Tử Tiêu.
Nhìn từ xa, vẫn có thể nhìn thấy một góc của đạo quan tọa lạc trên đỉnh núi.
“Cuối cùng cũng tới rồi!”
Từ Lâm Tĩnh vui vẻ nói.
Dương Tuyết cũng khẽ gật đầu:
“Đúng vậy, chúng ta tới nơi rồi.
Nhưng bây giờ cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta tìm một quán ăn ở dưới chân núi dùng bữa, sau đó khởi hành lên núi thôi!”
“Ừ, Dương Tuyết nói đúng đấy!”
Tôi cũng gật đầu đồng ý, rốt cuộc thì sau cả một chặng đường dài, bụng ai cũng đói rồi.
Còn lão Phong và Hồ Mỹ thì giữ im lặng từ đầu đến cuối, thế nào cũng đồng ý.
Bởi vì nơi này là nơi những người trừ tà hội tụ, cho nên bọn họ không muốn gây thêm rắc rối không cần thiết cho tôi.
Tôi bảo Tiểu Mỹ biến về nguyên hình, chui vào trong túi xách của tôi.
Đồng thời, tôi còn dán cho cô ấy một “bùa bế khí” để giúp che giấu yêu khí…
Sau đó, chúng tôi đi dạo trên trên đường phố của thị trấn nhỏ.
Chúng tôi phát hiện ra bên trong huyện nhỏ này thi thoảng lại có những người mặc đạo bào, đi theo từng tốt năm tốp ba.
Những người này hiển nhiên đều là đạo sĩ tới tham dự Đại hội Đạo Minh.
Rồi chúng tôi cũng tìm được một tiệm cơm tương đối lớn trong thị trấn nhỏ này.
Bên trong tiệm cơm đã có bốn bàn đầy khách.
Trong đó, có một bàn đều là những người mặc cùng một kiểu đạo bào, bên cạnh ai cũng có một thanh kiếm gỗ đào.
Lúc này, họ đang ăn uống thoả thích, tôi nhìn kỹ lại vài lần, cũng không thể nhận ra kia là đạo bào của môn phái nào.
Cuối cùng, Dương Tuyết phải lên tiếng tôi mới biết được:
“Đó là Diệt Yêu Tông ở núi Phục Ngưu, thế hệ này của núi Phục Ngưu quả thật rất nổi tiếng!”
Nghe được lời này, tôi chỉ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Trên thế gian này có biết bao nhiêu là môn phái chứ, có môn phái mà tôi chưa từng biết tới cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Sau khi ngồi vào bàn, gọi vài món ăn, chúng tôi bắt đầu chờ đợi.
Trong lúc chờ thức ăn lên, lại có một nhóm người khác tới quán nhỏ.
Nhóm người này cũng mặc một kiểu đạo bào màu xám đen giống hệt nhau, hiển nhiên họ cũng tới để tham gia Đại hội Đạo Minh.
Ngay khi nhóm người này bước vào tiệm cơm, nhìn về phía mấy đệ tử Diệt Yêu Tông ngồi cách đó không xa, sắc mặt của ai nấy cũng đều trở nên khó coi hơn.
Nhưng không ai lên tiếng, mấy người mới tới này cũng chỉ chọn một bàn khác mà ngồi xuống thôi.
Mà ở bên kia, mấy đệ tử của Diệt Yêu Tông vốn dĩ đang ăn uống vui vẻ, lúc này đều đã dừng lại.
Họ lần lượt quay đầu lại nhìn về phía nhóm người mới tới kia, sắc mặt cũng dần dần trầm xuống.
Chúng tôi ngồi giữa hai bàn này, có thể thấy rõ được sự thay đổi của bầu không khí tại quán ăn.
Mà cùng lúc ấy, Từ Lâm Tĩnh ngồi bên cạnh tôi lại nhỏ giọng nói:
“Có trò hay để xem rồi, oan gia gặp mặt!”
******
Từ Lâm Tĩnh vừa nói nhỏ, vừa ngó trái ngó phải để quan sát tình hình.
Tôi lại có chút hoang mang, liền hỏi lại một câu:
“Tình huống thế nào? Hai nhà này là đối thủ của nhau sao?”
Từ Lâm Tĩnh liên tục gật đầu:
“Đâu chỉ là đối thủ, mà phải gọi là kẻ thù không đội trời chung ấy!”
Tôi hơi ngạc nhiên, trong Đạo Minh còn có kiểu “kẻ thù không đội trời chung” như vậy sao?
Dương Tuyết thấy trên mặt tôi lộ rõ vẻ kinh ngạc, bèn ngồi bên giải thích:
“Ừm, những người này là đệ tử của Hàng Ma Tông.
Hai tông môn này đều tọa lạc trên núi Phục Ngưu, tổ tiên hai nhà cũng từng là sư huynh đệ.
Vốn là người một nhà, thế mà đến lượt chưởng môn của Diệt Yêu Tông và Hàng Ma Tông đời này lại bất hoà.
Trong lúc hai tông môn hợp tác tiêu diệt một con cương thi ngàn năm, chưởng môn của Hàng Ma Tông bị ngộ sát.
Từ đó hai nhà kết thù oán, phía Hàng Ma Tông nói tông chủ của Diệt Yêu Tông tham sống sợ chết, vì vậy mới hại chưởng môn của bọn họ phải bỏ mạng.