Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1801

Chương 1801 Chương 1801

Mà bên phía Diệt Yêu Tông lại nói đám đồ đệ Hàng Ma Tông cố tình bôi nhọ danh tiếng của tông chủ bọn họ, cứ ầm ĩ như vậy, đến cuối cùng còn vung tay đánh nhau.

Sau một thời gian, họ bắt đầu trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Nếu không phải Đạo Minh ra mặt hoà giải, chỉ sợ hai tông môn này chỉ cần gặp nhau là sẽ lao vào chém giết…”

Dương Tuyết thấp giọng giải thích, đem hết những ân oán của hai tông môn nọ ra kể một lượt.

Trong lòng tôi không khỏi hoảng sợ, không ngờ được rằng trong Đạo Minh kỳ thật lại chẳng khác gì trên giang hồ, cũng có tranh đấu và thù oán cá nhân.

Nhưng loại sự tình thế này chẳng có liên quan gì đến chúng tôi, vì thế chúng tôi cũng không bàn luận quá nhiều, chỉ định ăn xong thì lên núi luôn.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, chúng tôi cũng bắt đầu ăn uống.

Tuy rằng hai tông môn này đều là kẻ thù truyền kiếp, chỉ cần nhìn thấy đối phương là sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Nhưng họ vẫn phải kiềm chế, cũng chẳng xảy ra trò gì hay như Từ Lâm Tĩnh vẫn hằng mong.

Cả hai bên đều im lặng mà ăn uống.

Tôi vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ yên bình trôi qua như thế.

Nhưng nào ngờ, chúng tôi mới chỉ ăn được nửa bữa, một đệ tử bên Hàng Ma Tông bởi vì uống rượu mà không cẩn thận đã đập vỡ một chiếc bình.

Trong lúc nhất thời, một tiếng “phanh” giòn tan vang lên, thủy tinh văng khắp nơi.

Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi, ra ngoài uống rượu, ai mà không từng làm vỡ mấy cái chai?

Hơn nữa, chẳng có mấy ai lại để ý đến loại chuyện bình thường như thế này cả.

Nhưng ai biết được, mấy đệ tử của Diệt Yêu Tông ngồi cách đó không xa lại đột nhiên thốt ra một câu:

“Không có ý tứ gì cả!”

Âm thanh này rõ ràng rất lớn, hơn nữa còn kéo dài, có vẻ đặc biệt chói tai.

Đây rõ ràng là một lời trào phúng với phía Hàng Ma Tông.

Mà mấy đệ tử Hàng Ma Tông nghe được lời này, sắc mặt đều đen lại, sau đó phát hiện ra câu nói kia vang lên từ phía bàn mấy đệ tử Diệt Yêu Tông đang ngồi.

Đệ tử bên Hàng Ma Tông lập tức không vui, rốt cuộc thì cả hai nhà cũng là kẻ thù truyền kiếp.

Hiện giờ nhìn thấy nhau thì đều cố gắng kìm chế.

Kết quả, bên phía Diệt Yêu Tông lại thốt ra một câu như vậy, chẳng khác nào một chiếc bật lửa làm bùng lên ngọn lửa giận trong lòng mấy đệ tử Hàng Ma Tông.

Trong đó, có một người đệ tử da đen cao to của Hàng Ma Tông, bỗng nhiên đừng vùng dậy.

Vẻ mặt người nọ vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào chiếc bàn mà đệ tử Diệt Yêu Tông mà nói:

“Con mẹ nhà mày nói ai đấy?”

Kết quả, giọng nói này vừa vang lên, tên đệ tử của Diệt Yêu Tông vừa nói ra lời kia cũng vùng đứng lên.

“Mẹ nó, đứa nào đáp lại thì chính là đứa đó!”

Lời vừa nói ra, sáu tên đệ tử của Diệt Yêu Tông ngồi cùng bàn với người kia cũng lần lượt đứng lên.

Họ bày ra dáng vẻ: Tao nói mày đấy, mày làm gì được nào?

Mà bàn của mấy đệ tử Hàng Ma Tông thấy thế, đương nhiên cũng không chịu yếu thế.

Đằng sau người đệ tử cao to nọ cũng có sáu đệ tử khác, lúc này họ cũng vùng đứng dậy.

Người đệ tử cao to da ngăm nọ tiếp tục nói:

“Đám Diệt Yêu Tông chúng mày muốn tìm chết đúng không?”

“Ha hả, đám người của Hàng Ma Tông chúng mày tốt nhất cứ câm đi!

Đã không có năng lực, mà còn mạnh miệng.

Nếu không phải lúc trước Đạo Minh ra mặt giảng hoà, thì Diệt Yêu Tông chúng tao đã sớm tiêu diệt cả Hàng Ma Tông chúng mày rồi.”

Đúng là lúc trước Hàng Ma Tông đã rơi vào thế hạ phong, bị Diệt Yêu Tông đàn áp suốt một thời gian.

Nhưng khi nghe đối phương nói ra chuyện này, lại làm cho mấy đệ tử phía Hàng Ma Tông giận sôi máu.

Sắc mặt của họ trầm xuống, một hai phải xông lên đánh đối phương.

“Mẹ nó, mày nói hươu nói vượn.

Hôm nay, mấy ông đây phải đập chết mày, để mày biết được Hàng Ma Tông bọn tao lợi hại thế nào.”

Nói xong, người đàn ông cầm đầu mở ra mạch môn, chuẩn bị động thủ.

Ông chủ quán ăn thấy thế, vội vàng đi lên giảng hoà:

“Các vị bớt giận, các vị bớt giận.

Cái quán bé tẹo này của tôi chỉ làm ăn buôn bán nho nhỏ mà thôi, xin các vị đừng tức giận, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”

(Dĩ hoà vi quý 以和为贵: là cách sống hòa thuận, cân bằng các mối quan hệ xung quanh.)

Người của Hàng Ma Tông thấy ông chủ nói như thế, thì chỉ nhíu mày.

Sau đó, họ nói với đám người của Diệt Yêu Tông:

“Có giỏi chúng ta ra ngoài đánh nhau, xem chúng tao có thể đập chết lũ chúng mày hay không!”

“Ha hả, chúng tao còn sợ không thắng nổi chúng mày sao?”

Nói xong, hai bên đột nhiên đá băng ghế dài ra, chuẩn bị đi ra ngoài để đánh nhau.

Nhìn tình thế này, tối nay họ chắc chắn phải đánh một trận rồi.

Nhưng nào ngờ, vào đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một nhóm người đi vào.

Đó là ba người đàn ông trung niên.

Ba người đàn ông trung niên này chỉ vừa mới bước vào trong tiệm ăn, sắc mặt của mấy gã đệ tử của hai tông môn đang muốn lôi nhau ra ngoài quần ẩu đều lập tức thay đổi, họ lập tức dừng lại.

Ngay sau đó, họ lần lượt chắp tay, cung kính vái chào với từng người đàn ông trung niên này:

“Sư phụ! Chưởng môn sư bá.”

“…”

Vừa nghe được lời này, lòng tôi lại chấn động.

Sư phụ?

Chưởng môn của cả hai tông môn này đều đã tới rồi ư?

Tôi nhìn về phía ba người kia, cẩn thận quan sát.

Đây chính là những ông lớn trong tông môn, khó gặp lắm đấy.

Nhìn xong thì tôi mới phát hiện ra, ba người này đều là những người đàn ông trung niên, ăn mặc bình thường, trông không có gì đặc biệt cả.

Bình Luận (0)
Comment