Nhìn từ vẻ bề ngoài, trông họ chẳng khác gì những người bình thường cả.
Nhưng đôi mắt của họ lại sắc bén lạ thường.
Trong đó, có hai người đang trầm mặt lại.
Lúc này, chỉ nghe thấy một trong những người đàn ông trung niên kia quay lại nói với mấy gã đệ tử của Diệt Yêu Tông:
“Các người đang muốn làm gì đây?”
Ông ta vừa dứt lời, tên đệ tử cầm đầu đám Diệt Yêu Tông liền trả lời:
“Hồi bẩm sư phụ, người của Hàng Ma Tông tìm chúng con gây rắc rối. Chúng đệ tử trong môn chuẩn bị cho chúng một bài học!”
“Câm miệng!”
Chưởng môn của Diệt Yêu Tông gầm lên một tiếng, dưới sự uy nghiêm này, mấy gã đệ tử đều đồng loại cúi đầu xuống.
Chưởng môn của Hàng Ma Tông cũng cất giọng hỏi đám đệ tử của Hàng Ma Tông:
“Lúc xuống núi, vi sư đã nói với các con thế nào? Các con coi lời vi sư như gió thoảng bên tai sao?”
Tên đệ tử cao đen nghe thế có chút tủi thân, nói:
“Sư phụ, bọn họ mắng chúng con không có tố chất.”
Chưởng môn của Hàng Ma Tông nghe thế thì sắc mặt đen lại, hiển nhiên là ông ấy vô cùng tức giận.
Rốt cuộc đây cũng là chân núi dưới đỉnh Tử Tiêu, là nơi hội tụ của đông đảo đồng đạo trong thiên hạ.
Vì thế, cho dù họ có là kẻ thù truyền kiếp, nhưng cũng không thể nào tụ tập đánh nhau tại đây được.
Bởi nếu làm như vậy, hai bên tông môn đều sẽ bị đồng đạo trong thiên hạ chê cười, hơn nữa sẽ còn bị nghi ngờ là không tôn trọng Đại hội Đạo Minh.
Điều này sẽ làm cho toàn bộ môn phái xấu hổ, khiến những người làm chưởng môn như bọn họ chẳng còn mặt mũi nào nhìn người đời nữa.
Đây mới chính là nguyên nhân quan trọng khiến cho cả hai vị chưởng môn cảm thấy khó chịu.
Nhưng cũng cùng lúc đó, người đàn ông trung niên còn lại bỗng lên tiếng:
“Anh Mạc, anh Triệu.
Người trẻ tuổi dễ tức giận.
Hai anh cũng bớt giận, coi như hôm nay hai anh nể mặt tôi, mọi người cùng ngồi xuống uống với nhau chén rượu.”
Rõ ràng, người đàn ông kia đứng ở trung gian làm người hoà giải.
Mà hai vị chưởng môn cũng đều nể mặt ông ta.
Cả hai đều gật đầu với người kia một cái, tỏ vẻ đồng ý.
Đám đệ tử hai bên thấy thế cũng nhanh chóng trở về bàn của mình, yên lặng ngồi xuống.
Lúc này ba người đàn ông trung niên kia mới tìm chỗ ngồi.
Thế nhưng giờ họ mới phát hiện ra, tất cả các bàn trong tiệm cơm đều đã đầy, chẳng còn chỗ trống nào cả.
Mà vị trí bàn mấy người chúng tôi đang ngồi lại vừa khéo rất phù hợp.
Nó nằm ngay giữa hai bàn của hai tông môn kia, người đàn ông vừa rồi đứng ra hoà giải nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng dừng ánh mắt trước bàn của chúng tôi.
Sau đó, ông ta nhanh chóng bước tới.
Trên mặt ông ta nở nụ cười, nhưng miệng lại nói:
“Thật ngại quá, các vị có thể nhường lại chỗ này cho chúng tôi không?”
Mấy người chúng tôi nghe thấy thế đều không khỏi sửng sốt, chúng tôi còn chưa ăn xong đâu đấy?
Ông ta có ý gì đây?
Lão Phong chẳng thèm quay đầu lại, trực tiếp từ chối:
“Chờ đã! Đợi chúng tôi ăn xong thì hãy nói!”
Kỳ thật cũng chẳng có vấn đề gì, mấy người chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi.
Chờ chúng tôi ăn xong sẽ nhường bàn lại cho họ là được, dù sao bây giờ mọi người cũng đều đang đói.
Nào ngờ, lão Phong chỉ vừa dứt lời, mấy gã đệ tử của Diệt Yêu Tông và Hàng Ma Tông lại đồng loạt đứng lên lần nữa.
Sau đó chúng bắt đầu phun nước miếng về phía chúng tôi không ngừng:
“Chúng mày ăn xong rồi, còn cứ ngồi lì đấy không đi làm gì?”
“Thằng nhãi, đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Dám ăn nói như thế với Long tiền bối, mày ngứa da rồi à!”
“Thằng nhãi ranh, cút nhanh đi, nếu không đừng trách ông đây cho mày đẹp mặt…”
“…”
Trong lúc nhất thời, đủ các tiếng chỉ trích vang lên, thậm chí còn có cảm tiếng nhục mạ người khác.
Điều này làm cho lòng tôi cực kỳ khó chịu.
Nếu nói chuyện đàng hoàng, chúng tôi còn cố ăn nhanh, cùng lắm chỉ một hai phút nữa là sẽ xong bữa.
Rốt cuộc có thể giúp hai tông môn này hoá giải mâu thuẫn cũng là một chuyện tốt.
Nhưng tình huống hiện giờ là sao đây?
Du côn, lưu manh à?
Cường hào cướp đoạt à?
Kiêu ngạo cái quái gì?
Nghĩ chúng tôi đều là quả hồng mềm phải không?
Nghĩ đến đấy, lòng tôi lập tức thấy khó chịu, bèn đập mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn.
Một tiếng “Bang” trầm vang xuất hiện, theo sau đó, giọng nói của tôi cũng vang lên:
“Chúng tao cứ không nhường đấy, mẹ kiếp, ông đây muốn nhìn thử xem, chúng mày định làm bọn tao đẹp mặt như thế nào?”
*****
Tôi đập mạnh xuống bàn một cái, sau đó thẳng thừng ném ra một câu như vậy.
Bởi vì đám người kia dám uy hiếp chúng tôi trắng trợn: nếu chúng tôi không chịu nhường chỗ, thì đám đệ tử của Diệt Yêu Tông và Hàng Ma Tông kia sẽ khiến chúng tôi phải đẹp mặt.
Hơn nữa, bên này tôi vừa mở miệng, bên kia, lão Phong cũng đã buông đôi đũa trên tay xuống.
Hai chúng tôi không phải là người trong bất cứ môn phái nào, vậy thì cần quái gì phải quan tâm đám người của Diệt Yêu Tông hay Hàng Ma Tông gì gì đó?
Đối phương nghe tôi nói một câu như vậy, hai vị chưởng môn của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông đều ngây người ra.
Họ không ngờ được chúng tôi lại cứng đầu như thế, đứng trước những vị chưởng môn của tông môn lớn cũng không chịu lùi dù chỉ một bước.
Người đàn ông trung niên đứng ra giảng hòa được gọi là “Long tiền bối” kia thấy thế thì bối rối không biết phải làm sao.
Trong lúc nhất thời, ông ta chỉ biết xấu hổ đứng im quan sát, bởi đầu đuôi rắc rối cũng bắt đầu từ lời của ông ta mà ra.
Còn về phần đám đệ tử của Diệt Yêu Tông và Hàng Ma Tông kia thì đã lập tức nổi giận: