“Thằng nhãi con cũng thật ngông cuồng đấy?”
“Mày quá kiêu ngạo rồi, tao nhìn không nổi nữa.”
“Đúng đấy, mẹ kiếp, thằng nhãi con mày muốn ăn đòn đúng không?”
“Đừng tưởng rằng mang được thanh kiếm gỗ đào bên mình có liền có thể kiêu ngạo!”
“…”
Diệt Yêu Tông bên này nổi đóa, mà phía bên Hàng Ma Tông cũng bắt đầu múa may.
Nếu không phải đám này nhìn thấy chưởng môn nhà mình vẫn còn đứng đó, chỉ e là chúng đã lao lên liều mạng với chúng tôi.
“Ha hả, ngông cuồng hay không ông đây không biết.
Nhưng chỉ dựa vào đám phế vật như chúng mày, làm sao đánh thắng nổi ông đây.”
Tôi không hề sợ hãi, trực tiếp dùng từ “ông đây” để xưng hô với đám người kia.
Đồng thời, tôi cũng nhìn quét qua xung quanh một lượt, hai vị chưởng môn kia cũng chẳng có bất cứ động tĩnh gì.
Chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, rốt cuộc đã trêu chọc ai cơ chứ?
Có nhường chỗ hay không còn do chúng tôi quyết định.
Nhưng đám các người lại dùng từ ngữ khiêu khích chúng tôi, bảo làm sao tôi chịu nổi.
Đám đệ tử của Diệt Yêu Tông thấy tôi mắng bọn chúng là phế vật, cả đám đều nổi giận.
Chúng trợn to mắt nhìn chúng tôi, dường như đôi mắt chúng có thể phun ra lửa.
Tuy nhiên, ngay lúc này, Dương Tuyết lại ngồi bên cạnh kéo tay tôi một cái.
Đồng thời, cô ấy cũng đưa mắt ra hiệu cho chúng tôi.
Ý tứ của cô ấy rất rõ ràng, Dương Tuyết muốn bảo tôi đừng gây chuyện nữa.
Rốt cuộc, dù đắc tội với bất cứ tông môn nào trong hai tông môn này thì đều chẳng phải là chuyện gì tốt.
Nhưng không đợi tôi tỏ thái độ, chưởng môn Diệt Yêu Tông đã đột nhiên lên tiếng:
“Chàng trai trẻ, cậu cũng là người trong Đạo môn đúng không?”
Thấy sắc mặt của đối phương trầm trầm, sau khi nói xong một câu, ông ta lại tiếp tục nói:
“Mặc dù đám đệ tử này của tôi chẳng phải những nhân tài ngút trời gì cho cam, nhưng cũng chẳng phải dạng phế vật.
Lời vừa rồi của người anh em này e là hơi quá rồi, phải không?”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của người kia rõ ràng đã trầm hơn một chút.
Rõ ràng, người này đã nổi giận, chỉ là đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mà thôi.
Mà ông ta vừa dứt lời, chưởng môn của Hàng Ma Tông cũng đứng bên nói một lời:
“Tiểu đạo hữu, cậu làm chuyện gì cũng đừng quá ngông cuồng.
Thế giới này rộng lớn lắm đấy!”
Chưởng môn của Hàng Ma Tông cũng đã hơi nổi giận, lần này những đệ tử mà ông ta đưa đến đây đều là người tài trong tông môn.
Nay cả đám đều bị tôi mắng là phế vật, thế này không phải gián tiếp phủ nhận tài năng của người làm sư phụ là ông ta sao?
Đám đệ tử của Hàng Ma Tông cùng Diệt Yêu Tông đã lại lần nữa tức giận.
Chúng đồng loạt đứng lên, mỗi tên nhỏ toẹt một bãi nước miếng, rồi vén tay áo lên:
“Sư phụ, để chúng con cho chúng nó một bài học đi!”
“Chưởng môn, thằng nhãi này không biết tốt xấu, cứ để con quát đuổi bọn chúng đi!”
“Sư phụ, đệ tử đảm bảo chỉ trong vòng mười chiêu, sẽ làm cho tên ranh này nằm rạp dưới đất!”
“Ha hả, mười chiêu ư? Đệ tử Diệt Yêu Tông ta cùng lắm chỉ cần năm chiêu đã đủ làm tên ranh kia nằm bò dưới đất!”
“Diệt Yêu Tông ghê gớm thế à? Hàng Ma Tông chúng tao chỉ cần ba chiêu!”
“…”
Đám đệ tử của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông lần lượt mở miệng, một hai phải dùng vũ lực để đuổi chúng tôi rời đi.
Thậm chí, bởi vì dùng bao nhiêu chiêu để đánh bại chúng tôi mà chúng lại bắt đầu cãi nhau.
Điều này làm cho mấy người khách khác trong tiệm ăn cũng lần lượt quay lại bên này nhìn.
Thậm chí, có người đã bắt đầu chụp ảnh, gửi lên vòng bạn bè.
Nhưng tôi không sợ chút nào. Vì đầu tiên, chúng tôi cũng có được thực lực nhất định.
Thông qua cuộc giằng co của bọn chúng lúc trước, tôi cũng có thể đại khái đoán được tu vi của đám người này rồi.
Trong đám này chỉ có một, hai tên đạt được tới cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ mà thôi, những tên còn lại cùng lắm cũng chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Sư.
Chỉ với chút tu vi này, căn bản chẳng đáng để chúng tôi đặt vào trong mắt.
Nếu đám đồ đệ của Diệt Yêu Tông, Hàng Ma Tông thật sự là phế vật, cùng lắm thì chúng cũng chỉ tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
Đương nhiên, tu vi của chưởng môn Diệt Yêu Tông hẳn là cũng rất cao.
Chỉ e là tất cả chúng tôi có hợp lại cũng chẳng phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng đây là đâu chứ?
Đây là dưới chân núi Tử Tiêu, là nơi tổ chức Đại hội Đạo Minh.
Nơi đây là nơi anh tài các môn phái lớn trong Đạo môn tụ họp, chỉ một chưởng môn như ông ta, sao dám vứt hết mặt mũi để đánh mấy người trẻ tuổi như chúng tôi?
Cứ cho là ông ta dám làm thế, thì chúng tôi cũng là người có lý.
Hơn nữa, nếu bọn chúng dám ra tay với chúng tôi, tôi cũng không có lý nào không thể hiện ít tài năng để đối phó với chúng.
Nghĩ đến đó, lông mày tôi khẽ nhếch lên.
Rồi hừ lạnh một tiếng, nói:
“Muốn đánh đúng không, chúng mày cứ lao lên thử xem!”
Tôi tiếp tục mở miệng, hoàn toàn không hề sợ đám đệ tử của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông.
Thậm chí, khi khiêu khích chúng, tôi còn nhìn thoáng qua hai vị chưởng môn của Diệt Yêu Tông và Hàng Ma Tông.
Trong mắt hai vị chưởng môn của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông đều như sắp phun ra một ngọn lửa.
Chưởng môn của Diệt Yêu Tông vung tay áo lên, đang định cất tiếng chửi bới.
Nhưng người đàn ông trung niên đứng ra hoà giải lúc đầu lại đột nhiên ngăn cản, sau đó nói:
“Anh Mạc, người trẻ tuổi dễ nổi nóng ấy mà.”
“Hừ, thằng nhãi này quá ngông cuồng.
Nếu không cho cậu ta nếm thử một chút lợi hại, thì chỉ sợ cậu ta sẽ không biết trời cao đất dày là gì.”