Chưởng môn của Diệt Yêu Tông nói.
“Không sai, đám đệ tử của tông chúng tôi đều là người tài, thế mà bị cậu ta mắng là phế vật, tôi không thể nhẫn nhịn được nữa.”
Chưởng môn Hàng Ma Tông cũng bổ xung thêm một câu.
Nghe thấy thế, người đàn ông trung niên kia lại tỏ ra có chút xấu hổ.
Lần này Đạo Minh phái ông ta tới đây làm người hoà giải cho hai tông môn kia, cũng muốn lợi dụng Đại hội Đạo Minh lần này để giúp hai tông môn hoà giải ân oán xưa cũ.
Rốt cuộc thì Nhật Nguyệt giáo cũng đã lộ mặt, còn đám yêu đồ của phái Mắt Quỷ cũng càng ngày càng không biết kiêng nể gì, phía nam lại có nhà họ Diêm dùng độc thuật tác quái.
Hiện tại, toàn bộ đạo môn phải đoàn kết với nhau, từ đó đối phó với đám yêu đạo mới phải lẽ.
Thấy mấy người chúng tôi ngồi giữa hai bàn, hơn nữa ai cũng mang theo kiếm gỗ đào, chắc đều là người trong Đạo môn.
Lại thấy cả hai phái nọ đều giương cung bạt kiếm, vì thế ông ta mới mở miệng muốn chúng tôi nhường lại bàn, suy cho cùng mấy tán tu như chúng tôi chắc cũng chẳng có gì ghê gớm đâu nhỉ?
Nhưng ai ngờ lão Phong lại lạnh lùng từ chối, nói đợi chúng tôi ăn xong rồi hãy bàn tiếp.
Chuyện này chẳng khác nào một ngòi lửa tiếp tục làm bùng lên ngọn lửa giận trong lòng hai bên đệ tử, người đàn ông trung niên này cảm thấy chúng tôi quá mức kiêu ngạo.
Mà tôi cũng tỏ ra quyết tuyệt như thế, chẳng có chút nhượng bộ nào.
Kết quả là tình hình bây giờ càng loạn hơn.
Nếu đêm nay chúng tôi thực sự đánh nhau với đám đồ đệ của hai tông môn kia, cuối cùng khiến đôi bên bị thương, như vậy trong lòng ông ta sẽ có cảm giác tội lỗi.
Cho nên, ông ta vội vàng mở miệng nói:
“Hai vị đạo huynh bớt giận, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”
Nói xong, người đàn ông trung niên lại quay sang nói với chúng tôi:
“Mấy người anh em này, tôi là Long Vũ của núi Phi Long.
Xin các vị cho tôi ít mặt mũi, đừng ngồi ăn ở bàn này nữa!
Bữa này, tôi mời.”
Long Vũ ở núi Phi Long ư?
Đó là chỗ nào?
Tôi căn bản chưa từng nghe kể tới nơi ấy, trên mặt lão Phong cũng chẳng có chút cảm xúc nào, lạnh tanh.
Nhưng sắc mặt của Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết ngồi bên cạnh chúng tôi lại đột nhiên thay đổi, lộ ra một tia kinh ngạc.
Nhưng không đợi hai cô ấy kịp nói với chúng tôi một tiếng, lão Phong đã nói trước:
“Hôm nay, chúng tôi nhất định muốn ngồi ăn ở chỗ này!”
Lão Phong vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, hoàn toàn không cho người đàn ông trung niên tên Long Vũ chút mặt mũi nào.
Lão Phong vừa dứt lời, tôi vẫn còn thấy nổi nóng.
Tôi cũng nói theo một câu:
“Vị tiền bối này, chuyện hiện tại chắc chắn chẳng có chút liên quan gì đến ông nhỉ.
Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông này không phải đã nói chúng tôi ngông cuồng sao?
Vậy bây giờ chúng tôi cứ ngông cuồng cho họ xem, xem họ có thể làm gì?”
Nói xong, tôi trực tiếp trừng mắt nhìn hai vị chưởng môn kia, cũng kinh thường đám đệ tử của hai phái.
Ông đây đã nhiều lần vào sinh ra tử, từng chiến đấu với đám yêu đồ của phái Mắt Quỷ và phái Nhật Nguyệt, giờ tới đây tham gia đại hội, sao còn có thể im lặng chịu đựng uất ức thế này?
Ai mà không biết nổi giận cơ chứ? Muốn đánh thì cứ đánh thôi, ai sợ ai?
*****
Người đàn ông trung niên tự xưng là Long Vũ kia vốn tưởng có thể hoá giải mâu thuẫn giữa đôi bên.
Nhưng nào ngờ, tôi và lão Phong lại chẳng hề để lại cho ông ta chút mặt mũi nào.
Hơn nữa, nghe giọng điệu của hai người chúng tôi, có vẻ chúng tôi không hề hay biết một chút nào tới nhà họ Long ở núi Phi Long, càng không hay biết về cái tên “Long Vũ” của ông ta.
Mà Long Vũ nghe vậy thì ngây ra, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Toàn bộ khách trong tiệm cơm này đều là đệ tử của các môn phái trong Đạo môn, nếu không thì cũng là tán tu lang thang khắp giang hồ.
Giờ phút này, khi nghe thấy người đàn ông trung niên kia tự xưng là Long Vũ của núi Phi Long, sắc mặt của bọn họ cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc giống hệt như Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.
Ai nấy đều há hốc miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc cùng kiếp sợ.
Nhà họ Long ở núi Phi Long chính là một trong những gia tộc nổi danh trong Đạo môn đương thời.
Tính ra thì họ cũng được coi là đệ nhất thế gia (dòng họ danh tiếng nhất) người tên Long Vũ này là phó gia chủ của nhà họ Long, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Địa vị cao như vậy, đương nhiên là khiến họ ngạc nhiên rồi.
Nhưng ai mà biết được, tôi và lão Phong lại hoàn toàn chẳng để cho người này chút mặt mũi, còn sẵn sàng đấu khẩu với tất cả mọi người.
Dương Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng đứng lên:
“Hoá ra là Long tiền bối, chúng tôi sẽ nhường lại bàn này, chúng tôi nhường!”
Nói xong, cô ấy lại túm cổ tôi và lão Phong lên, nói:
“Đi thôi, đừng ăn nữa.”
Từ Lâm Tĩnh cũng lập tức phản ứng lại, vội vàng cầm túi xách lên, cũng bổ sung một tiếng:
“Đúng vậy, đừng ăn nữa, đừng ăn nữa!”
Nói xong, cô ấy cũng vội túm lấy lão Phong, một hai muốn kéo tôi và lão Phong đi.
Tôi và lão Phong cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được vẻ khiếp sợ từ trong mắt của hai người kia.
Hiển nhiên, ở trong Đạo môn, người tên Long Vũ đang đứng trước mặt chúng tôi đây, hẳn là có địa vị cực cao.
Nhưng trong lòng hai người chúng tôi vẫn đang bừng bừng lửa giận, có địa vị cao thì sao chứ?
Hiện tại chúng tôi cũng đã tranh cãi với mấy người của Hàng Ma Tông cùng với Diệt Yêu Tông rồi, hiện tại chúng tôi mà đi thì khác nào nhận thua cả?