Càng lên cao, phong cảnh lại càng đẹp.
Đặc biệt sau khi lên đến tầng 5, xung quanh có mây mù bay lượn, cảm giác cứ như được ở chốn tiên cảnh vậy.
Ngoại trừ một số địa điểm đặc biệt không mở cửa cho khách thăm quan, những nơi còn lại gần như đã trở thành điểm thu hút khách du lịch.
Không bao lâu, tôi và lão Phong đã đi tới tầng thứ bảy, Thanh Tiêu Quan.
Vừa mới bước lên bậc thang, tôi đã nhìn thấy một toà đạo quan to lớn, có lẽ là miếu thờ.
Phía trên cửa miếu có hai chữ: “Thanh Tiêu”.
Màu sắc chủ đạo ở đây phần lớn cũng là màu xanh da trời.
Mà Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh cũng đã đứng chờ chúng tôi ở đây từ lâu.
Lúc này, thấy tôi và lão Phong đi lên, họ nhanh chóng bước lên đón.
Từ Lâm Tĩnh phàn nàn với hai người chúng tôi một cau:
“Các anh làm gì đấy? Chúng tôi đã chờ được nửa ngày rồi.”
Tôi và lão Phong cũng không buồn đáp trả lại cô gái nhỏ này, chỉ hỏi họ xem hai vị tiền bối đang ở đâu.
Dương Tuyết chỉ đường, bảo chúng tôi cứ đi dọc theo con đường lát đá, vài bước nữa là tới thôi.
Ngay sau đó, tôi và lão Phong đi theo Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, trực tiếp đi tới Thanh Sơn viện.
Đây là một viên nhỏ mang phong cách cổ phong, được trang trí rất tinh tế.
Trước cửa còn có một cây thông cổ thụ hùng vĩ.
Theo những gì Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh nói, các vị sư phụ của hai cô ấy đang ở nơi này.
Lúc này nhìn thấy Thanh Sơn viện, mới thấy nơi ở của tôi và lão Phong chẳng xứng để so sánh.
Đây là một viện nhỏ độc lập, trước sân còn có cây tùng cổ.
Còn chỗ chúng tôi ở chỉ là phòng được dựng lên tạm thời từ ván gỗ, chật chội và nhỏ bé.
Quả thực đúng là, một nơi trên trời, một nơi dưới đất.
Nhưng chúng tôi cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo chúng tôi chỉ là những tán tu vô danh, sao có thể so được với những ông lớn trong Đạo môn được chứ?
Sau khi bước vào tiểu viện, chúng tôi không trực tiếp đi vào trong phòng.
Mà đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đứng chắp tay về phía trong phòng.
Ngay sau đó, tiếng nói của hai cô gái đồng thanh vang lên:
“Sư phụ, bọn họ tới rồi!”
Lời vừa dứt, bên trong phòng truyền ra giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông:
“Tuyết Nhi, dẫn hai cậu ấy vào đi!”
“Vâng, sư phụ!”
Dương Tuyết cung kính đáp lại.
Tiếp theo đó, Dương Tuyết quay lại nói với tôi và lão Phong:
“Được rồi, vào đi thôi!”
Nói xong, cô ấy đi trước dẫn đường, đưa hai người chúng tôi vào trong phòng.
Cánh cửa lớn vừa mở ra, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng phả tới khoang mũi tôi.
Mà phòng trong, đã có hai người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa.
Trên người họ đều khoác đạo bào màu xanh tím, trông ai cũng oai hùng.
Khi còn trẻ, chắc chắn họ cũng là những anh chàng đẹp trai có tiếng.
Hiển nhiên, hai người này chính là hai vị chưởng môn của phái Võ Đang và phái Mao Sơn.
Tuy nhiên, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của họ, thì hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của chúng tôi.
Trước kia, tôi từng nghe Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh nói, sư phụ của bọn họ đều đã ngoài 60 cả rồi.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy bọn họ, trông cũng chỉ như mới ngoài 40 mà thôi.
Nhưng ở nơi khoé mắt của họ vẫn có vài nếp nhân, dù không quá sâu nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Bây giờ chưởng môn các phái đều chăm sóc da tốt đến như vậy sao?
Trong lòng tôi rất kinh ngạc.
Còn Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh sau khi thấy hai người này thì lại chắp tay, lẽ phép gọi một tiếng: Sư phụ, tiền bối.
Tôi và lão Phong nhanh chóng hoàn hồi.
Hai chúng tôi cũng vội vàng chắp tay, sau đó chào hai vị tiền bối:
“Vãn bối Đinh Phàm (Phong Tuyết Hàn), bái kiến hai vị tiền bối!”
Hai người chúng tôi vừa dứt lời, hai vị tiền bối ngồi ở ngồi trên ghế đã cười “ha ha”.
“Quả thực là anh hùng xuất thiếu niên! Hôm nay, cuối cùng tôi cũng đã được nhìn thấy người thật rồi!”
(Anh hùng xuất thiếu niên 英雄出少年: thế hệ trẻ sẽ sinh ra nhiều anh hùng.)
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào của phái Võ Đang bỗng nhiên đứng dậy, hiển nhiên đây chính là chưởng môn phái Võ Đang, Phi Hồng chân nhân.
Tuy nhiên, Phi Hồng chân nhân chỉ vừa dứt lời, người còn lại mặc đạo bào của phái Mao Sơn cũng đứng lên theo.
Người này hẳn chính là chưởng môn phái Mao Sơn, Liệt Hỏa chân nhân.
“Hai vị tiểu hữu, đây hẳn là lần gặp mặt thứ hai của chúng ta rồi nhỉ?”
Nghe đến đó, tôi có chút bối rối, thậm chí có chút nghi hoặc.
Liệt Hỏa chân nhân nói đây là lần thứ hai gặp mặt ư? Ông ấy có ý gì?
Nhưng không đợi tôi kịp lên tiếng, lão Phong lại mỉm cười, đáp:
“Liệt Hỏa tiền bối, nếu lúc trước ở núi Lang Nha không có tiền bối hiện thân giúp đỡ, chỉ sợ bây giờ tôi đã thành hồn ma bóng quế rồi.
Thật sự cảm ơn tiền bối!”
Lão Phong nói lời cảm ơn, rồi lại chắp tay lần nữa.
Nhưng còn tôi? Hoàn toàn ngẩn ra.
Liệt Hỏa chân nhân này tới núi Lang Nha khi nào? Lại còn hiện thân, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tôi không ngừng lục lọi lại ký ức của mình, nhưng rồi phát hiện ra, mình hoàn toàn chẳng có chút ấn tượng nào với Liệt Hỏa chân nhân cả.
Bởi vì sự xuất hiện của Liệt Hỏa chân nhân có liên quan đến việc cướp được Bích Lạc Thạch.
Mà Bích Lạc Thạch lại có liên quan trực tiếp với Mộ Dung Ngôn, cho nên sau khi từ Âm phủ trở về, ký ức liên quan tới viên đá kia đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này tôi không thể tìm được đoạn ký ức ấy, trong lòng không khỏi run lên.
Tôi cũng từng có suy đoán như vậy: hay là, tôi cũng giống như Mộ Dung Ngôn, cũng quên sạch đoạn ký ức về Bích Lạc Thạch?