Sau khi no bụng, hai chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch làm gì đó.
Rốt cuộc, mục đích chính của chuyến đi lần này cũng là vì tìm kiếm người của nhà họ Lương tại núi Kim Phượng, khám phá ra quá khứ và thân thế thật sự của lão Phong.
Tiếp theo chính là tìm ra được mấy tên gián điệp được tà giáo Nhật Nguyệt phái tới đây, một mẻ tóm gọn cả lũ.
Mặt khác, chúng tôi cũng tới đây để hóng chuyện vui.
Nhưng chúng tôi nên bắt đầu điều tra nhà họ Lương của núi Kim Phượng từ đâu đây?
Điểm này lại khiến chúng tôi thấy khó khăn.
Hỏi từng người một ư? Hiển nhiên là không được.
Nơi này vốn là trời xa đất lạ, hơn nữa nhà họ Lương xưa nay hành động thần thần bí bí, cho dù có hỏi ra được, e rằng cũng chỉ khiến người ta cảnh giác chúng tôi mà thôi.
Cho nên, chúng tôi thấy cần phải tìm người khác giúp đỡ một tay.
Mà người chúng tôi muốn nhờ đến, đương nhiên là người đứng đầu của Cửu Tiêu Quan.
Nhưng chúng tôi và Cửu Tiêu chân nhân lại chẳng hề có chút quan hệ nào.
Bây giờ chúng tôi có xin gặp, chưa chắc người ta đã chịu gặp mặt, càng đừng nói đến chuyện nhờ ông ấy giúp đỡ.
Trong lòng chúng tôi bắt đầu suy nghĩ, nên tìm ai giúp đỡ đây, hoặc là nên dùng cách nào mới có thể điều tra về nhà họ Lương được.
Đúng lúc này, Dương Tuyết lại đột nhiên gọi điện thoại tới.
Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, tôi đã lập tức nhấn vào phím nhận.
Sau đó, giọng nói mềm mại của Dương Tuyết truyền tới từ đầu dây bên kia:
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi mới vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị đi dạo một chút, nhân thể hỏi thăm chuyện quan trọng…”
Đương nhiên Dương Tuyết biết “Chuyện quan trọng” trong miệng tôi là chuyện gì.
Rốt cuộc thì, đây chính là mục đích quan trọng nhất của chuyến đi lần này.
Dương Tuyết nghe xong, lại trực tiếp nói:
“Tạm thời các anh đừng vội hỏi thăm làm gì, sư phụ của tôi – Phi Hồng chân nhân, cùng chưởng môn phái Mao Sơn là Liệt Hỏa chân nhân, muốn gặp mặt các anh.”
“Hả? Sư phụ của cô và sư phụ của Từ Lâm Tĩnh sao?”
Tôi vô thức hỏi lại một câu, lão Phong nghe đến đó, cũng bất ngờ quay lại nhìn tôi.
Dương Tuyết lại tiếp tục nói:
“Không sai, có thể là vì chuyện ở thung lũng Hắc Ám đấy.”
Nghe được bốn chữ “Thung lũng Hắc Ám”, trong lòng tôi vang lên một tiếng “lộp bộp” rõ to.
Sau sự kiện ở thung lũng Hắc Ám, chúng tôi đã thành công cứu được Thiên Cơ Tử ra ngoài.
Cũng bắt được Lâu Nguyệt, cuối cùng cô ả còn bị Ngô Hưng Long đưa về Đạo Minh.
Tuy nhiên, Đạo Minh không hề công bố tình huống cụ thể ra sao, cùng với chuyện bắt được Lâu Nguyệt.
Còn về phần Đạo môn dựa vào đâu mà làm thế, cùng với suy xét chuyện này ra sao, chúng tôi không hề hay biết gì.
Nhưng sự tồn tại của tôi và lão Phong đã được Ngô Hưng Long và những người còn lại cố tình che giấu.
Cho nên, trong trận chiến khốc liệt ấy, chẳng có mấy ai biết đến sự tồn tại cũng như vai trò của tôi và lão Phong.
Chỉ có những người nắm quyền lực tối cao trong Đạo Minh và rất ít vị tiền bối biết được.
Hiển nhiên, trong số những vị tiền bối ấy có Phi Hồng chân nhân của phái Võ Đang cùng Liệt Hỏa chân nhân của phái Mao Sơn.
Giờ phút này, nghe nói bọn họ muốn gặp chúng tôi, tôi không khỏi có chút căng thẳng.
Họ chính là người mạnh mẽ và có quyền uy nhất trong Đạo Minh nói riêng, cũng như trong toàn bộ Đạo môn nói chung.
Họ cũng là chưởng môn của hai môn phái khổng lồ là Võ Đang và Mao Sơn, là hai nhân vật lớn trong Đạo môn.
Những vị tiền bối uy quyền như vậy, rất khó gặp mặt.
Mà đừng nói tới chúng tôi, ngày thường, họ cũng chẳng mấy khi chịu lộ mặt, đến cả đệ tử trong môn phái còn chẳng mấy khi được thấy họ.
Tôi im lặng một lát, rồi mới nói
“Chuyện ở thung lũng Hắc Ám không phải đã qua rồi sao?”
“Đúng là đã qua rồi, nhưng sư phụ của chúng tôi chỉ muốn gặp hai người một chút mà thôi.
Hơn nữa, không phải hai anh đang muốn tìm kiếm người nhà họ Lương sao?
Hai anh cứ qua đây, nói với sư phụ của tôi và Liệt Hỏa chân nhân vài câu, nói không chừng họ còn giúp các anh một tay đấy?
Tôi nghĩ, chắc hẳn là họ đều từng nghe nói tới gia tộc họ Lương thần bí rồi, đúng không?”
Lời vừa nói ra, tôi chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy! Phi Hồng chân nhân cùng Liệt Hỏa chân nhân đều là ông lớn trong Đạo môn, là người nắm chức quyền trong Đạo Minh.
Trong tay họ hẳn cũng nắm giữ rất nhiều tin tức.
Nếu chúng tôi nhận được sự giúp đỡ của họ, việc tìm kiếm nhà họ Lương sẽ chắc chắn sẽ có kết quả, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức…
******
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi lập tức đưa ra quyết định, phải tới gặp hai vị tiền bối.
Cho nên, tôi cũng không chờ lão Phong đồng ý, trực tiếp nói với Dương Tuyết:
“Dương Tuyết, cô báo với hai bị tiền bối một tiếng, lát nữa chúng tôi sẽ qua đó ngay.
Đúng rồi, các cô ở đâu thế?”
“Được thôi, chúng tôi đang ở tầng thứ bảy của Cửu Tiêu Quan, Thanh Sơn viện.”
Nghe thấy thế, tôi lập tức đáp lại, nói lát nữa sẽ tới ngay, rồi dập điện thoại.
Cửu Tiêu Quan này được xây dựng dựa theo dãy núi, được chia làm chín tầng.
Lấy chín màu “Đen, vàng, trắng, cam, xanh lục, đỏ, xanh da trời, xanh dương và tím” để phân biệt cho từng tầng.
Nơi chúng tôi đang ở là tầng thứ nhất, chính là Hắc Tiêu Quan, rồi cứ theo thứ tự lần lượt như vậy mà tính lên, màu tím tượng trưng cho nơi sang trọng, đẹp đẽ nhất.
Sau khi biết được vị trí của Dương Tuyết, tôi và lão Phong bắt đầu đi thẳng tới tầng thứ thứ bảy, Thanh Tiêu Quan.