Sau khi nhìn đối phương rời đi, chúng tôi cầm chìa khóa đi đến trước căn phòng mình được sắp xếp.
Đi qua các phòng phía trước, tôi thấy hầu như đều đã có người ở.
Những người này đang tụ năm tụ ba, hoặc là ngồi nói chuyện phiếm, hoặc là ngồi cười vui vẻ.
Cũng có một vài người ngồi khoanh chân vận khí, có người thì đang bàn luận về đạo lý, kiếm thuật.
Còn có người đang thể hiện tài năng của mình, thi triển thuật vẽ bùa, hay dùng bùa bay lượn.
Nhìn thấy những điều này, tôi thực sự cảm thấy hơi hồi hộp và phấn khích.
Bởi vì tôi biết, lúc này, tôi đã thực sự bước vào nơi của những người tu Đạo.
Tới “thế giới” mà những người trừ tà như chúng tôi thuộc về…
*****
Trèo đèo lội suối, cuối cùng chúng tôi cũng tới được Cửu Tiêu Quan cổ kính.
Không khí tu hành ở nơi nay đã hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Từ trên xuống dưới, đều lộ rõ hơi thở của Đạo gia.
Tôi cùng lão Phong đi thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đã đi tới phòng số 46.
Căn phòng rất đơn giản, nhưng chúng tôi không quan tâm đến điều đó.
Tôi mở cửa phòng ra, sau đó bước vào.
Chỉ thấy căn phòng này rất nhỏ, bên trong có hai chiếc giường ngủ cùng chăn.
Đồng thời, còn có cửa sổ và chậu rửa mặt.
Cộng thêm một cái quạt điện, máy đuổi muỗi, mấy chai nước khoáng, đồ vệ sinh cá nhân,…
Tôi và lão Phong cũng không kén chọn, sau khi xem xét căn phòng một lượt, mỗi người chọn một chiếc giường rồi ngồi xuống.
Bên cạnh giường của mỗi người, có một cuốn sách nhỏ giới thiệu về Cửu Tiêu Quan.
Mở ra nhìn xem, đó là bản đồ và hướng dẫn thăm quan tại Cửu Tiêu Quan.
Tôi liếc mắt nhìn vài lần rồi cũng chẳng để ý tới cuốn sách nhỏ nữa.
Lúc này cũng đã muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Bởi vậy, sau khi tôi và lão Phong dọn dẹp hành lý xong, hút một điếu thuốc, rồi bắt đầu đi đánh răng rửa mặt.
Cuối cùng chúng tôi nằm lên giường, bắt đầu ngủ.
Chẳng bao lâu sau, cả hai bắt đầu thiếp đi.
Tuy nhiên, dù chúng tôi đã ngủ say, nhưng các bạn trẻ trong Đạo môn vẫn sôi sục vì phấn khích.
Bởi vì ở dưới chân núi, tôi và lão Phong đã chiến đấu với đệ tử của Hàng Ma Tông cùng Diệt Yêu Tông, và giành được phần thắng.
Chỉ sau vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chuyện này đã làm cho toàn bộ giới trẻ của Đạo môn bùng nổ.
Những người này đều đang thảo luận về thực lực của tôi và lão Phong.
Thậm chí, còn có người đã bắt đầu nhận ra…
Dường như một trong số hai chàng trai xa lạ kia đã từng đánh bại Quách Thần Phi, một trong những đệ từ tài giỏi nhất của núi Thanh Thành tại phái Thương Quan.
Lời này của vị đạo hữu kia đã làm nổi lên một làn sóng chấn động trong giới trẻ.
Quách Thần Phi chính là một người rất nổi tiếng, nhưng rất lâu trước đây đã có lời đồn đãi về anh ta.
Hình như Quách Thần Phi đã từng bị một tán tu cùng tuổi đánh bại tại cuộc so tài tại phái Thương Quan, nhưng nhiều người vẫn không tin.
Sau đó, mọi chuyện đã được giải quyết.
Nhưng hiện tại, chủ đề này lại được nhắc tới, và nhiều người thậm chí còn nói rằng người đó sẽ đến.
Điều này khiến một số người trước đây không tin lại trở nên lo lắng.
Trận long tranh hổ đấu lần này có liên quan tới tất cả các môn phái.
Liên quan đến danh tiếng của thế hệ trẻ trong mỗi giáo phái cùng danh dự của cả môn phái, thậm chí còn ảnh hưởng đến thứ hạng trong Đạo môn.
Rốt cuộc, việc có thể đạt được thứ hạng trong trận long tranh hổ đấu này có thể ảnh hướng đến uy tín của các môn phái trong Đạo môn.
Bảng xếp hạng này liên quan trực tiếp đến lượng tài nguyên và quyền lợi mà Đạo Minh sẽ cung cấp cho các phái.
Các đối thủ cạnh tranh mạnh đã xuất hiện, điều này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trẻ tuổi.
Và thậm chí, có một số vị tiền bối trong Đạo môn đã bắt đầu âm thầm chú ý đến chuyện này…
Còn nhân vật chính là tôi và lão Phong, lại nằm trong phòng ngủ đến là ngon lành.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, chúng tôi mới lười biếng rời khỏi giường.
Tôi và lão Phong cũng chẳng liên lạc với mấy người Dương Tuyết, mà giống như những người khác, đi dạo quanh Cửu Tiêu Quan, rồi tới nhà ăn ăn cơm.
Chỉ là khi ăn cơm, chúng tôi lại vô tình nghe được có người bàn luận về việc đêm qua chúng tôi đã đánh bại hai đại đệ tử của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông.
“Chuyện tối qua các anh đã biết chưa?”
“Mập, có phải cậu đang nói tới chuyện luận võ dưới chân núi hôm qua không?”
“Còn cần cậu phải nói à, bây giờ bạn bè trong giới đều đang rất ồn ào rồi.”
“Ừ! Lục sư thúc còn đang nhắc tới chuyện tối hôm qua ở trong nhóm chat đó!
Nghe nói tu vi của hai người kia có lẽ đã đạt tới Đạo Quân trung kỳ, rất đáng sợ…”
“Chết tiệt, biến thái đến mức đó sao?”
“Nào chỉ là biến thái thôi đâu, tôi còn nghe nói, một người trong đó còn có thể dùng cương khí đả thương người cơ.
Anh ta cũng chính là vị tán tu đã thắng bảy ván liên tiếp tại phái Thương Quan, đánh bại cả Quách Thần Phi…”
“Đúng vậy! Chỉ là video này quay không được rõ ràng cho lắm.
Hơn nữa cũng không được quay từ chính diện, nên không thể nhìn rõ hai người nọ trông ra sao.”
“Không sai, nhưng tôi nghe nói tối hôm qua bọn họ đã lên núi rồi.”
“…”
Tôi và lão Phong ngồi ngay bên cạnh ba người nọ, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Thật không ngờ được rằng, hành động của tôi và lão Phong tối hôm qua lại gây ra ồn ào và được lan truyền rộng rãi đến thế.
Dù trong lòng kinh ngạc, nhưng hai chúng tôi cũng chỉ biết nhìn nhau cười.