Những người này hoặc là ngồi trong đình hóng gió uống rượu, hoặc là chơi nhạc, cũng có người đang bàn luận về kiếm đạo.
Lúc này tôi mới cảm nhận được, đó là một cảnh tượng văn hóa rất đẹp.
Mọi thứ ở đây đều khiến tôi yêu thích hơn những thành phố xa hoa, nhộn nhịp.
Cứ đi như thế, cuối cùng chúng tôi cũng đã tới trước cửa Cửu Tiêu Quan.
Cửu Tiêu Quan này, tên cũng giống như cảnh, nó nằm bên trên màn sương mù.
Đứng trước cửa, tôi ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy Cửu Tiêu Quan này được xây dựng dọc theo ngọn núi, dưới ánh sáng của đèn, nó được chia thành chín tầng, cũng giống như là chín tầng trời.
Cổng cũng được xây dựng rất nguy nga, ở lối vào có hai con sư tử lớn trông rất uy nghiêm và khí phách.
Trên cửa có một tấm bảng lớn, trên đó có ba chữ lớn: “Cửu Tiêu Quan”.
“Cuối cùng cũng tới nơi rồi!”
Tôi không khỏi cảm khái.
Những người còn lại đều gật gật đầu, Từ Lâm Tĩnh vui vẻ nói:
“Chúng ta đi vào trong thôi! Đã lâu rồi tôi chưa được gặp lại sư phụ, tôi phải đi bái kiến ông ấy!”
Mọi người chỉ “Ừm” một tiếng, rồi cấm vé vào cổng mà trực tiếp đi tới cổng lớn.
Bởi vì mấy ngày nay có rất nhiều người đi vào trong núi, nên trước cửa Cửu Tiêu Quan cũng có người đón tiếp.
Chúng tôi lấy vé vào cổng ra, và nhanh chóng được những đạo sĩ của Cửu Tiêu Quan tiếp đãi.
Nhưng vé vào cửa của chúng tôi cũng khác nhau, thẻ trúc của tôi và lão Phong có màu đen.
Còn thẻ trúc của Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh lại có màu trắng.
Có lẽ những tấm thẻ trúc này cũng có liên quan đến tông môn của bọn họ, nhưng cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Sau khi đối phương nhìn thấy chúng tôi đưa ra vé vào cửa, liền dẫn chúng tôi đi sang bên cạnh, rồi nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi một chỗ nghỉ ngơi.
Lúc này chúng tôi phát hiện, hoá ra tấm thẻ trúc có chức năng nhưng vé vào cửa mà chúng tôi cầm cũng có nhiều loại khác nhau.
Có năm loại tương ứng với năm cấp độ: tím, xanh lá cây, trắng, vàng và đen.
Màu tím này là cấp độ cao nhất của vé vào cửa.
Những người có được loại loại vé vào cửa này đều là các vị tiền bối hoặc là các ông lớn trong Đạo môn.
Tiếp theo chính là màu xanh lá cây, những người sở hữu loại vé này chính là các vị trưởng lão của các tông môn, hoặc là người dân trong vùng.
Vé vào cửa màu trắng được phát cho những đệ tử của các môn phái lớn.
Còn màu vàng thì phát cho các đệ tử có sức mạnh và địa vị trong Đạo môn.
Màu tím thì là những đệ tử của các môn phái nhỏ.
Riêng vé vào cửa màu đen tuyền là để phát cho những người như tôi và lão Phong.
Chỉ là những tán tu hoặc người tu hành bình thường, không có danh tiếng.
Mỗi một màu sắc trên vé vào cửa, đều đại diện cho một loại đãi ngộ khác nhau.
Vé vào cửa màu tím đã không có gì để chê rồi, được phục vụ đầy đủ.
Nghe nói nơi ở của những người có loại vé trên đều là những tiểu viện nhỏ.
Còn người có loại vé vào cửa màu đen như tôi và lão Phong, cũng chỉ có thể ở lại trong các khu lều trại tạm bợ mà thôi…
Thật ra đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, rốt cuộc thì ngành nghề nào cũng có cao, có thấp.
So sánh với những ông lớn trong Đạo môn kia, chúng tôi đúng là không có đủ tư cách để so sánh.
Sau khi lấy được chìa khóa phòng, còn có những vị đạo sĩ đưa chúng tôi đến nơi ở.
Nhưng bởi vì vé vào cửa của Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh có màu trắng, nên chúng tôi đã nhanh chóng bị tách ra.
Còn Hồ Mỹ cũng được Dương Tuyết dẫn theo bên mình.
Cho nên, tôi và lão Phong liền đi theo một người khác, đi tới nơi nghỉ ngơi đơn sơ được chuẩn bị cho những người có vé đen như chúng tôi.
Sau khi đi qua các hành lang rẽ trái, rẽ phải của Cửu Tiêu Quan, cuối cùng chúng tôi cũng đi tới một dãy nhà dài.
Đây là phòng khách bình thường dùng để tiếp những vị khách ngoại lai như chúng tôi.
Ít nói cũng có tới 70 – 80 gian phòng, mỗi gian có từ 4 đến 6 giường ngủ.
Nhưng vì để tổ chức đại hội lần này, các vách ngăn đã được lắp đặt trong các gian phòng này.
Ban đầu tôi và lão Phong cho rằng, chúng tôi sẽ được sắp xếp nghỉ ngơi tại một trong những gian phòng như thế này.
Nhưng ngay sau đó chúng tôi đã phát hiện ra, suy nghĩ của mình sai rồi.
Đối với loại được phát vé vào cửa màu đen như chúng tôi, đến cả tư cách được ở lại phòng cho khách cũng không có.
Cuối cùng, chúng tôi được đưa đến phía sau dãy nhà dành cho khách kia.
Hai chúng tôi được đưa tới một dãy nhà gỗ đơn sơ, được dựng tạm lên từ những tấm ván gỗ màu xám trắng.
Đồng thời, vị đệ tử Cửu Tiêu Quan làm nhiệm vụ dẫn đường đã quay lại nói với tôi và lão Phong:
“Hai vị đạo hữu, hai vị sẽ ở lại trong phòng khách số 46! Mời hai vị vào phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, đối phương cũng lễ phép chắp tay chào chúng tôi, trên mặt còn có vẻ xin lỗi.
Không thể không nói, thái độ này làm cho cả tôi và lão Phong đều cảm thấy quá khách sáo.
Tôi và lão Phong đương nhiên cũng không dám chậm trễ, tuy rằng chỉ có thể ở lại trong một căn phòng dựng từ ván gỗ đơn giản, nhưng vẫn tốt hơn so với ngủ trên mặt đất, đúng không?
Vì thế hai người chúng tôi cũng vội vàng chắp tay đáp lễ:
“Đạo hữu khách khí quá, có chỗ để ngủ đã khiến chúng tôi thỏa mãn rồi!”
Đối phương hơi mỉm cười:
“Nếu hai vị đạo hữu đói bụng, có thể tới phòng ăn dùng bữa.
Phòng ăn ở ngay phía trước nơi này, rẽ trái là tới. Ở đó phục vụ 24/24 …”
Đối phương chỉ đường cho chúng tôi xong thì rời đi.