Các môn phái đều phái ra những đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất của mình, tất cả bọn họ đều đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, thậm chí còn có thương vong…
Một số cao thủ trẻ tuổi, đã tìm ra manh mối sau khi vô tình phát hiện ra đoạn video quay lại tôi và lão Phong tối nay.
Biết được tôi và lão Phong có sức mạnh lợi hại, ai nấy đều âm thầm đề phòng chúng tôi.
Họ cũng âm thầm ghi hai chúng tôi vào trong danh sach đối thủ.
Trên đường đi, chúng tôi tản bộ rất thong thả.
Thỉnh thoảng lại thảo luận về trận chiến vừa rồi, nhưng nó kết thúc quá nhanh nên cũng chẳng có gì để nói cả.
Thực ra, điều quan trọng mà chúng tôi có được chính là một số hiểu biết về văn hoá của Hàng Ma Tông cùng Diệt Yêu Tông, thêm một số nội tình của hai môn phái này.
Vừa đi vừa trò chuyện, chúng tôi đã đi tới cổng núi.
Nơi đây có một vách đá thẳng đứng, trên vách đá có hai chữ lớn màu đỏ.
“Tử Tiêu”.
Này hai chữ này được viết rất cứng cáp, có lực, mang đậm phong cách của Đạo gia.
Đồng thời, bên cạnh cổng núi còn có mấy vị đệ tử của Cửu Tiêu Quan đang canh gác.
Bọn họ đều mặc đạo bào của Cửu Tiêu Quan, trên tay cầm phất trần.
Thấy vậy, mấy người chúng tôi đều chủ động bước tới chào hỏi.
Mấy đạo sĩ canh cổng thấy chúng tôi đi tới, một trong những đạo sĩ ấy đã bước lên đón tiếp.
Cùng lúc đó, mấy người chúng tôi đều chắp tay chào, đồng thời đối phương cũng lễ phép chắp tay đáp lễ.
“Đạo hữu, chúng tôi tới tham gia Đại hội Đạo Minh!”
Tôi đã nói thẳng.
Vị đạo trưởng kia mỉm cười:
“Vậy xin các vị đạo hữu đưa ra thiệp mời hoặc đồ vật chứng minh thân phận, hoặc là tới thạch bàn chuyển động một lần để xác minh thân phận của các vị.”
Nói xong, đối phương làm ra tư thế mời.
Người nọ chỉ vào một bàn đá kỳ lạ cách đó không xa, có độ dày bằng một bàn chân người, cao tầm gần bằng nửa thân người lớn.
Nhìn kết cấu của nó, hẳn là chiếc bàn này có thể chuyển động.
Nhưng vì sao phải làm chiếc bàn đá này thì tôi lại không hiểu được.
Lão Phong cũng chưa tham gia loại đại hội như thế này bao giờ, trong lúc nhất thời cậu ấy cũng không thể hiểu nổi.
Cuối cùng, Dương Tuyết phải lên tiếng giải thích:
“Đây là bàn linh lực, trong đó có một phù trận (trận pháp được tạo từ bùa chú), cần phải dùng linh lực để kích hoạt.
Chỉ có người tu hành mới có thể khiến chiếc bàn kia chuyển động!
Lấy đó để xác định thân phận của các anh…”
*****
Nghe Dương Tuyết giải thích xong, tôi lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói đến cùng, chiếc bàn đá kia được dùng để xác minh thân phận.
Chỉ những người tu hành mới được phép tiến vào trong, còn lại người bình thường thì không thể.
Mà bàn đá ấy chính là bằng chứng xác minh tốt nhất để xác định danh tính của những người tới đây.
Tôi hiểu ngay lập tức và gật đầu với vị đạo trưởng kia.
“Được!”
Nói xong, tôi cùng lão Phong liền đi qua phía bàn đá.
Còn Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh thì trực tiếp lấy thẻ bài chứng minh thân phận của mình ra.
Bên trên tấm thẻ bài kia không chỉ có biểu tượng của các môn phái, mà nó còn cả phù trận, ẩn chứa linh lực.
Đây là thứ người ngoài không thể làm giả được, sau khi trải qua xác minh đơn giản, Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh đã được cho vào trong.
Mà lúc này, tôi và lão Phong đã đi tới trước bàn đá.
Tôi quan sát chiếc bàn đá kia một chút, sau đó chậm rãi đặt bàn tay của mình lên trên đó.
Vị đạo trưởng đứng bên cạnh đó ra hiệu cho tôi, chỉ cần làm bàn đá chuyển động một chút là được.
Tôi khẽ gật đầu, sau đó không vận chuyển linh lực mà thử làm chiếc bàn chuyển động một chút.
Chỉ cảm thấy bên trên chiếc bàn đá này như bị dính keo, căn bản không hề động đậy chút nào.
Sau đó, tôi phóng linh lực ra, rồi mới đặt tay lên bàn đá.
Nói ra cũng kỳ lạ, tôi chỉ vừa mới vận linh lực…
Chiếc bàn đá kia thế mà có thể chủ động hấp thụ linh lực trên tay tôi.
Ngay sau đó, tôi lại dùng tay để cố làm chiếc bàn đá chuyển động.
Chỉ thấy chiếc bàn đá lúc trước chẳng mảy may chuyển động, vậy mà giờ lại đột nhiên chuyển động.
Hơn nữa, nó còn chuyển động một cách rất nhẹ nhàng, không có chút khó khăn nào.
Vị đạo sĩ canh ở cổng núi thấy tôi có thể làm bàn đá chuyển động thì khẽ gật đầu.
Đồng thời, anh ta cũng nói với tôi:
“Đạo hữu, đây là phiếu để vào núi, xin hãy giữ cẩn thận!”
Nói xong, anh ta lấy ra một vật màu đen dài trông như một cây mực, đưa cho tôi.
Tôi mỉm cười, lễ phép nhận lấy, phát hiện ra thứ này giống như một thẻ trúc, chỉ dài bằng ngón tay.
Mặt trên viết hai chữ “Cửu Tiêu”.
Nếu đã muốn vào trong núi, đương nhiên tôi phải giữ thứ này cho cẩn thận.
Sau đó đến lượt lão Phong, lão Phong cũng có thể làm chiếc bàn đá chuyển động một cách dễ như trở bàn tay.
Sau đó, mấy người chúng tôi đều nhận được một tấm vé vào núi.
Có được thứ này, chúng tôi đã được phép đi vào trong núi.
Đi bộ lên đỉnh núi Tử Tiêu, điều đầu tiên mà tôi cảm nhận được chính là linh khí ở nơi này rất nồng đậm.
So với các thành phố lớn, linh khí ở nơi này phải mạnh hơn ít nhất gấp mười lần.
Trừ điều này ra, trên đỉnh Tử Tiêu này còn có một lớp sương mù nhẹ, bao phủ đỉnh Tử Tiêu.
Và Cửu Tiêu Quan tọa lạc trên đỉnh núi Tử Tiêu.
Chúng tôi cầm phiếu, đi thẳng về phía trước.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đi tới giữa sườn núi.
Sau khi đến đây, thỉnh thoảng tôi lại thấy người đi bộ xung quanh.
Không cần nghĩ cũng biết, những người này đều là người tới tham gia đại hội.