“Khả năng cao là như thế rồi…”
“Nếu là như thế, vậy, việc đệ tử của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông thua cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Dù sao thì căn cơ của hai môn phái này cũng rất thâm sâu…”
Nhìn bóng dáng chúng tôi rời đi, rất nhiều người thì thầm bàn tán, họ đang thảo luận xem thân phận thực sự của chúng tôi là gì.
Nhưng đám đệ tử của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông thì lại chẳng có một ai cam lòng.
Có mấy tên tính tình nóng nảy, vội lao lên, còn hét lên với mấy người anh em đứng cạnh:
“Đả thương sư huynh của chúng tao, còn dám rời đi như vậy? Lên, ngăn bọn chúng lại.”
Nói xong, cả đám liền định xong lên chặn đường chúng tôi.
Kết quả, tên kia chỉ vừa mới vùng dậy, đã nghe thấy tiếng hai vị chưởng môn của Diệt Yêu Tông cùng Hàng Ma Tông quát lớn:
“Làm gì đấy? Còn chưa đủ mất mặt sao?”
“Thua là thua, chẳng lẽ Hàng Ma Tông bị thua rồi, còn muốn lấy đông hiếp yếu sao?”
Sau tiếng quát lớn của hai vị chưởng môn, cả đám đệ tử của hai tông môn kia đều cúi đầu xuống.
Quay lại nhìn Lý Dục và Mạc Lâm, hai người này chẳng có gì đáng ngại, chỉ lại phải chịu chút đau đớn mà thôi.
Hiển nhiên, tôi và lão Phong đều đã nương tay rồi, cũng không có ý khiến họ bị thương nặng.
Chứ không, với thủ đoạn của chúng tôi vừa rồi, nếu thực sự có sát tâm, bọn họ đã không còn cơ hội sống rồi.
Hai vị chưởng môn chỉ thấy mặt mình nóng lên như bị lửa thiêu, đệ tử bị đánh gục chỉ trong vòng một chiêu, danh tiếng của người làm sư phụ như hai ông ta đều mất sạch rồi!
Mà Long Vũ – phó gia chủ của nhà họ Long tại núi Phi Long, lại chăm chú nhìn theo bóng dáng của tôi và lão Phong, trong miệng tự lẩm bẩm:
“Ở độ tuổi trẻ như vậy, mà có thể có được cương khí mạnh như vậy sao?
Thế hệ này thực sự đầy rẫy những thiên tài!
Chỉ là không biết gặp phải hậu duệ của núi Phi Long ta thì sẽ có kết quả như thế nào…”
Nói tới đây, khoé miệng của Long Vũ khẽ cong lên, ông ta không nhìn theo chúng tôi nữa.
Ngược lại, ông ta quay sang nói với hai vị chưởng môn của hai phái:
“Hai vị đạo huynh, cả hai thế điệt đều không có gì đáng ngại, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút nhé?”
(Thế điệt 世侄: cách gọi đệ tử của bạn bè mình, ở đây Long Vũ dùng để xưng hô với 2 gã đệ tử của hai tông phái Diệt Yêu và Hàng Ma)
Nói xong, ông ta thủ thế mời.
Đệ tử hai phái đều đã bị tôi và lão Phong vả mặt.
Giờ phút này, chúng cũng coi như có cùng chung kẻ thù, tổ tiên hai bên cũng vốn dĩ là sư huynh đệ, nên hiện giờ chúng cũng thấy thông cảm cho nhau.
Vốn dĩ bầu không khí ban đầu còn có chút thù địch, lúc này đã dịu lại không ít…
Sau khi mấy người chúng tôi ra khỏi tiệm cơm nhỏ, đã đi thẳng lên đỉnh núi Tử Tiêu.
Cửu Tiêu Quan đứng ra tổ chức Đại hội Đạo Minh lần này, tất nhiên đã có sắp xếp từ trước.
Chúng tôi lên đó cũng có thể tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.
Chỉ là, chúng tôi không biết được, sau khi mình rời đi, mấy người bạn trẻ trong Đạo Môn đã bùng nổ.
Vô số chủ để như cao thủ trẻ tuổi thần bí, hạ gục hai đại đệ tử Lý Dục của Hàng Ma Tông, Mạc Lâm của Diệt Yêu Tông chỉ trong nháy mắt,… nổi lên không dứt.
Rất nhiều người đã xem được toàn bộ quá trình chiến đấu của chúng tôi qua hình ảnh và một số đoạn video ngắn.
Khi họ nhìn thấy tôi và lão Phong ra tay đánh bại Lý Dục cùng Mạc Lâm, mọi người đều ngạc nhiên và cảm thán không ngừng.
Mạc Lâm, Lý Dục, cũng coi như là thế hệ trẻ đã nổi tiếng nhiều năm ở núi Phục Ngưu.
Cũng là người có chút địa vị trong thế hệ trẻ này của Đạo môn.
Kết quả thì sao?
Trong video, một người bị người ta thụi đầu gối ngã rạp trên đất.
Người còn lại bị cương khí thổi bay ngược ra sau, lập tức hôn mê…
Trong video, mặc dù không thể nhìn thấy rõ đạo hạnh của chúng tôi.
Tuy nhiên, tu vi của Mạc Lâm cùng Lý Dục đều đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân, rất mạnh mẽ.
Vậy mà có có người dùng một chiêu hạ gục cao thủ có tu vi thuộc hàng Đạo Quân.
Người này phải đạt tới cảnh giới nào rồi? Phải tu luyện tới mức nào thì mới có được tu vi như thế?
Nhiều năm trước, thế hệ trước đã từng đưa ra suy đoán, liệu rằng họ có bị thay thế hay không?
Hoặc nói cách khác, liệu rằng họ có thể đánh bại được đối thủ chỉ trong vòng một chiêu hay không?
Bởi vì từ rất nhiều năm trước, nhiều thế hệ đi trước đến với đại hội này không chỉ để giao lưu, trò chuyện hay trao đổi về văn hoá của Đạo môn.
Trong đó, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả.
Đó là cuộc long tranh hổ đấu của những người trẻ tuổi, được diễn ra 5 năm một lần.
(Long tranh hổ đấu 龙争虎斗: Một trận đấu ác liệt, ngang sức ngang tài giữa hai kỳ phùng địch thủ )
Để nâng cao lòng nhiệt thành của thế hệ trẻ với việc tu luyện, cứ 5 năm một lần, Đạo Minh lại tổ chức một cuộc thi tranh tài như vậy.
Người thắng, đương nhiên, sẽ có được danh hiệu người trẻ tuổi mạnh nhất.
Đây không chỉ là một danh hiệu, mà nó còn tượng trưng cho vinh dự của một người hoặc thậm chí của cả một giáo phái.
Đó cũng là vinh quang và hào quang mà các môn phái cố gắng tranh giành nhau…
Nó cũng ảnh hưởng đến thứ hạng của các môn phái trong Đạo môn Đương thời, nổi tiếng nhất hiện nay là tám phái, năm tông, bốn đại thế gia và ba giáo lớn.
Ngoài ra còn có rất nhiều môn phái lớn nhỏ khác nữa.
Vì để giành được vị trí số một trong Đạo môn, có được nhiều tài nguyên và sự chú ý từ Đạo môn, nên trong bốn cuộc thi tranh tài trước, đã có rất nhiều người tham gia.