Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1809

Chương 1809 Chương 1809

Gió mạnh vô cùng mạnh, trực tiếp hướng về phía Lý Dục đang lao tới.

Lý Dục chỉ cảm thấy tim thắt lại, một luồng khí tức cường đại đập vào mặt.

Sau đó, anh ta còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cơ thể đã bị đánh trúng, tạo thành một tiếng “Phanh” trầm vang.

Cả người anh ta lập tức bị bắn ngược ra ngoài, cuối cùng còn lăn vài vòng trên mặt đất mới chịu dừng lại.

Giờ phút này, Lý Dục chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trong đan điền xuất hiện một trận bỏng rát, đau đớn.

Cái loại cảm giác này, giống như cơ thể tan ra thành từng mảnh, đau đớn vô cùng.

Người anh ta cứ như bị một chiếc xe tải lớn tông vào, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, cả người bắt đầu thở hổn hển.

Anh ta cắn răng, cố gắng giữ sự bình tình.

Rồi gian nan ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt khiếp đảm nhìn tôi:

“Mạnh, mạnh thật…”

Kết quả, mới vừa nói xong hai chữ này, bởi vì quá đau đớn, hai mắt anh ta đã trợn trắng, trực tiếp ngã xuống đất, ngất lịm đi.

“Đại sư huynh!”

“Dục nhi!”

Đám người của Hàng Ma Tông lập tức trở nên căng thẳng và vội vàng chạy tới.

Sau khi phát hiện Lý Dục chỉ là ngất đi mà thôi, cũng không có gì đáng lo ngại, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà những khán giả xung quanh cuộc chiến lúc này còn đang bàng hoàng.

“Này, này…”

“Cậu, cậu ta đã ra tay rồi sao?”

“Người nọ, người nọ sao lại bắn ra ngoài thế?”

“Anh, anh ta không phải đã trúng huyễn hồn thuật rồi sao?”

“Đây là, đây là cương khí hộ thể!”

“Cái gì? Cương khí hộ thể ư?”

“Đm, người này mạnh quá, còn mạnh hơn cả người vừa rồi nữa.”

“Chỉ cần phóng ra cương khí đã có thể khiến một cao thủ ở cảnh giới Đạo Quân sơ kỳ rơi vào hôn mê, nếu cậu ấy thực sự ra tay thì sẽ ra sao?”

“…”

Tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía tôi và lão Phong, lúc này, họ nhìn chúng tôi như thể nhìn thấy quái vật vậy.

Mà tôi cùng lão Phong vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào.

Chúng tôi cũng chẳng hề thấy vui, vì đã đánh bại được hai gã đệ tử của hai tông môn vừa rồi.

Chỉ là trong lòng có xuất hiện một chút ác ý mà thôi…

Kỳ thật, nói đến cùng, vốn dĩ đây chỉ là một chuyện hết sức nhỏ nhặt mà thôi.

Nhường chỗ cho ai đó vốn chỉ là chuyện nhỏ.

Lão Phong cũng chỉ nói đúng một câu: Chờ đi, chờ chúng tôi ăn xong đã.

Lúc ấy chúng tôi cũng đã ăn sắp xong rồi, cùng làm cũng chỉ thêm một, hai phút nữa là có thể dọn bàn đứng dậy.

Nào ngờ đệ tử của hai phái Hàng Ma Tông cùng Diệt Yêu Tông lại trực tiếp nổi giận.

Còn truyền lửa giận trong lòng ra, để nó rơi lên người chúng tôi.

Đám người này cũng ăn nói thô lỗ, chọc chúng tôi nổi giận.

Mấy ngày nay, chúng tôi đã gặp phải đủ các loại chuyện rắc rối, nhà ở quê thì bị bọn tà giáo đốt trụi, bây giờ còn phải tha hương.

Có ai ngờ, chúng tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà còn bị người ta hạnh hoẹ tận mặt, như thế còn bảo chúng tôi nhẫn nhịn kiểu gì.

Hơn nữa, hai vị chưởng môn kia còn bày ra dáng vẻ thờ ơ, mặc kệ đệ tử của mình sỉ nhục chúng tôi.

Chúng tôi lại không nợ bọn họ, đương nhiên không muốn chịu uất ức như vậy.

Vì vậy, chỉ một cuộc cãi mà mà đã dẫn đến cuộc chiến hiện tại.

Nói tóm lại, cơn tức trong lòng đã được giải quyết, chúng tôi cũng cho bọn chúng hiểu rõ không thể tùy tiện bắt nạt mấy đạo sĩ nhỏ.

Chúng tôi sẽ không cảm thấy tự hào bởi vì có thể đánh bại được bọn họ.

Nhìn đám đông đang bàn tán sôi nổi, cùng ánh mắt thù địch của đệ tử hai tông môn kia, tôi chẳng muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Vì vậy, tôi quay lại nói với Phong:

“Lão Phong, chúng ta đi thôi!”

Lão Phong không mở miệng, chỉ dập tàn thuốc và thổi ra một hơi.

Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh vốn đang đứng sau lưng hai người chúng tôi cũng khẽ gật đầu một cái.

Ngay sau đó, tôi nhấc túi hành lý đặt ở phía sau, không thèm dây dưa ở đây thêm một giây nào nữa.

Trước mắt bao nhiêu con người, chúng tôi đi ra khỏi đám đông, rời khỏi nơi này…

*****

Đối với chúng tôi mà nói, sự tình đã rối loạn đến mức này, chúng tôi cũng không thể nào tiếp tục ăn cơm ở đây nữa.

Tuy rằng chưa ăn no, nhưng cũng không đến mức quá đói khát như trước.

Giờ phút này, bốn người nhóm chúng tôi, cộng thêm Hồ Mỹ…

Cứ như vậy, nghênh ngang bước ra khỏi đám đông, rời khỏi nơi này.

Những người xung quanh lần lượt nhìn sang, những người đang đứng trước mặt chúng tôi thấy thế, cũng tự động đứng sang hai bên cho chúng tôi đi qua.

Chúng tôi không có nhiều biểu cảm hay lời nói nào, chỉ cầm theo túi xách, chậm rãi đi qua đám đông.

Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi, đặc biệt là tôi và lão Phong, đều có vẻ mặt ngơ ngác và chết lặng.

Bọn họ đã sốc trước sức mạnh cường đại của hai người chúng tôi.

Một người hạ gục đối thủ chỉ trong vòng một chiêu, một người chỉ phóng cương khí cũng khiến đối thủ nằm bò.

Tu vi mạnh đến như thế, nhất định chẳng phải là dạng vô danh tiểu tốt.

“Hai người này là ai? Mạnh đến như vậy, nhất định cũng phải có chút danh tiếng ở trên giang hồ chứ?”

“Không sai, tôi cảm thấy hai người này có thể là đệ tử của một môn phái bí ẩn nào đó!”

“Cũng có khả năng này lắm, cô gái vừa rồi đi cùng họ, tôi nhìn rất giống với tiểu sư muội Dương Tuyết của phái Võ Đang.”

“Cô gái còn lại hình như là đệ tử của phái Mao Sơn, tôi đã nhìn thấy thẻ bài cô ấy đeo bên người.”

“Chẳng lẽ, hai người này chính là đệ tử của phái Mao Sơn và phái Võ Đang?”

Bình Luận (0)
Comment