“Thông thiên tạo hóa... ”
*****
“Thông thiên tạo hóa.”
Bốn chữ đơn giản này lại làm cho mấy người chúng tôi đều khiếp sợ.
Rốt cuôc thì người đó đã đạt tới loại cảnh giới nào, mới có thể làm Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân dùng những từ như vậy để miêu tả một tiên hiền của Đạo môn chứ?
Dương Tuyết bĩu môi một cái, đây rõ ràng là giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, lừa dối qua ải mà, Dương Tuyết vốn còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng ngay tại lúc cô ấy vừa mới há miệng thì đã bị Phi Hồng chân nhân trực tiếp giơ tay:
“Cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng có hỏi.”
“Sư phụ, tại sao?”
Dương Tuyết cảm thấy rất nghi hoặc, đối với một vị tiền bối đáng kính như vậy thì có cái gì không nên hỏi chứ?
Nhưng ai biết, Liệt Hỏa chân nhân lại trực tiếp chen vào nói:
“Bởi vì người này, chính là cấm kỵ.”
Hai chữ cấm kỵ vừa ra, tâm tình của tất cả chúng tôi đều bị chấn động, trong đầu của tôi càng “Ầm” một tiếng, cái người được gọi là “Cấm kỵ” này rốt cuộc là biến thái đến cỡ nào chứ?
Hay là nói, là do người này đã giết người vô số, làm vô số chuyện xấu, cho nên những người khác mới không dám nhắc tới?
Nhưng khi tôi vừa nghĩ đến điều này, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới một người, một đoạn lời nói, mà người này cũng là đối thủ một mất một còn của chúng tôi, được mệnh danh là đệ nhất sát đạo của giang hồ, Bảo Khánh Vương.
Lúc trước, ông ta nhận tiền ám sát Ngô Huệ Huệ, kết quả là bị chúng tôi phá giải tà pháp, cuối cùng là kết thành cừu oán.
Sở dĩ tôi đột nhiên nghĩ đến ông ta là vì lần trước ngay tại lúc chúng tôi một lần nữa đuổi giết ông ta thì tên đó cũng nhắc tới hai chữ “Cấm kỵ” này.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc đó Bảo Khánh Vương đã bị tôi và lão Phong đẩy vào tuyệt cảnh, nhưng ngay tại lúc tôi đang định giết chết ông ta thì Bảo Khánh Vương đột nhiên nói ra một câu.
Đại khái là ông ta đã chứng kiến Quỷ Triều quật khởi cùng suy vong cũng không có chết, cho nên lão Phong và tôi không thể giết chết ông ta được.
Tôi nhớ lúc đó bản thân đã hỏi ông ta một câu, Quỷ Triều là chuyện quái gì.
Tuy nhiên, Bảo Khánh Vương không dám nói thêm nửa chữ, chỉ nói đó là “cấm kỵ”.
Sau đó, Bảo Khánh Vương đã dùng một loại thủ đoạn bí pháp nào đó để triệu hồi ra hai con quỷ trông giống như binh sĩ cổ đại, cho dù chúng tôi có giết thế nào cũng không chết.
Bởi vì chuyện này vẫn luôn không nhận được đáp án, cho nên tôi đã giữ nó cho riêng mình, nhưng hiện tại bản thân lại lần nữa nghe được hai chữ “cấm kỵ” trong Đạo môn này.
Tự nhiên lại làm tôi liên tưởng đến đến lời Bảo Khánh Vương nói lúc đó, cho nên tôi đã vô thức cau mày, giữa hai người này có mối liên hệ gì sao?
Đột nhiên xuất hiện ý tưởng này, nhưng tôi lại không có cơ sở nào về nó.
Nhưng sau khi ý tưởng này nảy ra, tôi lại theo bản năng mà hỏi hai vị tiền bối:
“Hai vị tiền bối, vị tiền bối mà hai người nói đến có liên quan gì đến Quỷ Triều không?”
Tôi cẩn thận nói chuyện, cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía bọn họ, nhưng ai biết.
Sau khi Liệt Hỏa chân nhân và Phi Hồng chân nhân nghe thấy lời này, khuôn mặt vốn đang tương đối bình tĩnh lại thình lình thay đổi, cơ thể của hai người họ dường như trong khoảng khắc vừa nghe được hai chữ “Quỷ triều” đã run rẩy một chút.
Một cảnh tượng như vậy đã được mấy người chúng tôi thu hết vào trong mắt, trong lòng của nguyên một đám đều dâng lên cảm giác kinh ngạc và khó hiểu.
Dù sao hai vị tiền bối cũng là những người đức cao vọng trọng, tu vi còn cao thâm khó lường, trong Đạo môn đương thời thì càng không có mấy người là đối thủ.
Nhưng tại sao lúc này nghe tôi nói một câu như vậy đã bị sốc thành bộ dạng này chứ?
Hai vị tiền bối đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng cũng hít vào một hơi khí lạnh.
Liệt Hỏa chân nhân càng tỏ ra dồn dập hơn, thậm chí lắp bắp nói:
“Cái, cái gì, Quỷ Triều... Không biết, cũng chưa từng nghe nói qua... ”
Bộ dạng này rõ ràng là Liệt Hỏa chân nhân đang nói dối, ông ấy không chỉ biết, mà còn hiểu rất rõ về “Quỷ Triều” mà tôi nói là gì.
Bởi vì khi ông ấy nói đến hai chữ “Quỷ Triều” này, giọng điệu của ông ấy rõ ràng là đã xuất hiện sự run rẩy và suy yếu.
Mà Phi Hồng chân nhân cũng vội vàng nói:
“Mấy đứa nghe được ở đâu vậy? Về sau đừng nói bậy, cũng đừng hỏi loạn về cấm kỵ hay không cấm kỵ. Được rồi, những gì chúng tôi cần biết đều đã biết, mấy đứa đều trở về hết đi!”
Phi Hồng chân nhân trực tiếp hạ lệnh đuổi khách và hoàn toàn không muốn nói chuyện với chúng tôi nữa.
Nhìn thấy điều này, mọi người đều đã hiểu “Quỷ Triều” này thực sự giống như những gì Bảo Khánh Vương đã nói lúc đó, đó là điều cấm kỵ của Đạo môn,
Nhìn biểu tình của hai vị tiền bối là có thể nhìn ra.
Cho dù chúng tôi có muốn hỏi lại thì cũng không thể được, muốn biết được nguyên nhân ở trong đó thì càng không có khả năng.
Hơn nữa, hai vị tiền bối cũng đã hạ lệnh đuổi khách, mặc dù trong lòng của tôi ít nhiều gì cũng có phần tiếc nuối nhưng vẫn rất biết ơn hai vị tiền bối.
Rốt cuộc, tôi thực sự đã nhận được rất nhiều lợi ích, mở rộng đan điền và cô đọng linh lực của mình.
Vì vậy mà tôi đã từ bỏ ý định tiếp tục hỏi tiếp, nhưng nếu chỉ đi như thế này thì chưa đủ, bởi vì việc chúng tôi đi tới nơi này còn có một mục đích khác, đó chính là tìm ra nhà họ Lương.