Bởi vậy tôi đã chắp tay với hai vị tiền bối, sau đó tiếp tục nói:
“Hai vị tiền bối, chúng tôi còn có một chuyện muốn nhờ!”
Nói xong, tôi nhìn về phía lão Phong, lão Phong thấy tôi nhìn cậu ấy như vậy thì lập tức hiểu được tiếp theo tôi muốn hỏi gì!
Phi Hồng chân nhân cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi:
“Chuyện gì?”
Sau đó, chỉ nghe lão Phong ở một bên khác mở miệng nói:
“Vãn bối còn muốn mời hai vị tiền bối hỗ trợ, giúp tìm ra người của gia tộc họ Lương ở núi Kim Phượng tới tham gia đại hội lần này, hoặc là tiết lộ một ít tin tức cho vẫn bối.”
Lão Phong nói xong lại cung kính chắp tay.
Hai vị tiền bối lại liếc nhìn nhau một cái rồi im lặng một lúc. Sau đó chỉ nghe Liệt Hỏa chân nhân nói:
“Nhà họ Lương ở núi Kim Phượng có gì dị thường? Mặc dù Đạo Minh có chút quan hệ với gia tộc họ Lương này, nhưng gia tộc họ Lương có tới hay không thì chúng tôi cũng không biết…”
Ngay sau đó Phi Hồng chân nhân cũng nói tiếp:
“Đúng vậy, trước mắt mà nói. Ngay cả chúng tôi cũng không biết núi Kim Phượng này ở đâu.
Mỗi một lần đều phải thông qua một số phù trận hoặc là đối phương chủ động liên lạc, dù sao gia tộc này cũng quá thần bí, cho nên núi Kim Phượng này có tồn tại hay không.
Trên thực tế, ở trong toàn bộ Đạo môn mà nói đều không ai biết.
Nhưng điều duy nhất chúng tôi biết, đó chính là người của gia tộc họ Lương ở núi Kim Phượng chắc chắn là đang tìm người, mà người này có khả năng chính là cậu, bởi vì cậu có song sinh mệnh hồn và biết được một số thuật pháp rất giống gia tộc họ Lương, …”
Nói xong, Phi Hồng chân nhân chỉ tay vào lão Phong.
Rõ ràng là Phi Hồng chân nhân và Liệt Hỏa chân nhân đã biết được một vài thông tin nào đó về tôi và lão Phong.
Suy cho cùng, chuyện ở thung lũng Hắc Ám đã gây ra náo động lớn như vậy, hơn nữa tiểu đội hành động cũng chỉ có một vài người chúng tôi.
Mà hai người này còn là sư phụ của Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, cho nên trên thực tế là tên của tôi và lão Phong cũng đã xuất hiện trong tầm ngắm của bọn họ và các cao tầng trong Đạo Minh, chỉ là không được công bố ra ngoài nên không bị người trong giang hồ biết đến mà thôi!
Thứ nhất, là do chúng tôi chủ động yêu cầu.
Thứ hai, Đạo Minh làm vậy là đang bảo vệ chúng tôi, dù sao thiên tài cũng sẽ thu hút sự ghen tị và cũng rất dễ bị chết non.
Nhưng hiện tại, sau khi nghe hai vị tiền bối trả lời xong, trong lòng của lão Phong cũng có một phần tiếc nuối, nhưng cũng có phần kích động.
Gia tộc họ Lương có khả năng cũng đang tìm kiếm cậu ấy, nếu đúng là như thế, vậy lão Phong sẽ phải đối mặt với gia tộc họ Lương.
Từ đó chắc hẳn không còn bao lâu nữa là cậu ấy có thể hoàn toàn hiểu rõ thân thế của mình và khôi phục lại ký ức...
Mặc dù ở trong lòng vô cùng kích động, nhưng lão Phong vẫn rất biết ơn hai vị tiền bối, nhưng thông tin mà hai vị tiền bối biết được rất ít, mà cái gia tộc họ Lương cũng là người thích làm ra vẻ, cho nên phần lớn việc liên hệ với Đạo Minh đều là một chiều.
Vì vậy, ngay cả hai vị tiền bối cũng chỉ nắm giữ được một chút thông tin mà thôi, nhưng bọn họ đã đồng ý với chúng tôi là một khi có được tin tức gì đó thì bọn họ sẽ thông báo cho lão Phong trước, từ đó để cho lão Phong có một ít tiếp xúc với nhà họ Lương.
Tiếp theo, sau khi tôi và lão Phong cảm ơn xong.
Tôi và lão Phong cùng với Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã cùng nhau rời đi, trực tiếp rời khỏi phòng.
Nhưng khi mấy người chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa thì phát hiện Thanh sơn viện chỗ mà chúng tôi đang đứng.
Người đến người đi, đã vây quanh đám người chúng tôi thành ba tầng trong và ba tầng ngoài...
*****
Nhưng khi ra khỏi cửa, chúng tôi phát hiện trong sân rất bừa bộn.
Nhưng ngoại trừ có rất nhiều gạch ngói vỡ vụn ra thì ở bên ngoài sân nhỏ này đã đứng đầy người, có cả nam lẫn nữ.
Thỉnh thoảng còn nhìn vào trông sân để đánh giá, bọn họ vốn muốn tiến vào sân nhỏ nhìn xem, nhưng tất cả bọn họ lại bị mười mấy đệ tử của Võ Đang và Mao Sơn chặn lại hết ở bên ngoài.
“Đừng đẩy, đừng đẩy, dẫn lên chân của tôi rồi!”
“Người ta không cho vào, chen cái quần què!”
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện luồng đạo khí dao động mạnh như vậy?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”
“... ”
Vừa rồi chúng tôi ở trong phòng nên không chú ý nghe.
Lúc này chúng tôi mới nhận ra, ở bên ngoài đã ồn ào náo loạn.
Hơn nữa, sau khi nghe bọn họ nói xong, dường như là vì vừa rồi Hỏa Thiên Khí của tôi bộc phát, cho nên mới bị hấp dẫn lại đây.
Bốn người chúng tôi đứng ở chỗ đó sững sờ một lúc rồi nghĩ đến việc bước ra khỏi sân nhỏ.
Nhưng vừa đi được vài bước chúng tôi đã nhìn thấy hai người quen trong nhóm đệ tử của phái Mao Sơn và phái Võ Đang.
Một người là Tống Sơn Hà, người còn lại là Ngô Hưng Long.
Lúc này, hai người họ cũng nhìn thấy chúng tôi, Ngô Hưng Long còn tỏ ra vui vẻ mà chào hỏi chúng tôi.
“Anh Đinh, anh Phong!”
Ngô Hưng Long từ nhỏ đã lớn lên ở Võ Đang, cho nên anh ấy chịu ảnh hưởng của lễ giáo truyền thống, cho nên cách nói chuyện của anh ấy không được hiện đại hóa cho lắm.
Còn tôi và lão Phong thấy vậy thì nở một cười cười nhẹ, sau đó cũng đáp lại một câu:
“Anh Ngô, lâu rồi không gặp!”
Kết quả là bên tôi vừa dứt lời, cái tên Smart Tống Sơn Hà kia đã chen ngang một câu: