Huống chi linh lực ở trên đỉnh núi Tử Tiêu này vẫn tương đối tràn đầy, cho nên việc vận khí và luyện công ở chỗ này đã vượt trội hơn rất nhiều so với lúc còn ở trong thành phố.
Khi lần lượt luân chuyển một Đại Chu Thiên, đan điền được mở rộng dần dần chứa đầy linh lực, chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa thì sắc trời cũng đã tối rồi, trong lúc bất tri bất giác bản thân cư nhiên đã luyện công hơn mười tiếng đồng hồ.
Trái lại là lão Phong, cậu ấy vẫn còn đang vận khí.
Tôi cũng không làm phiền cậu ấy, tự châm cho mình một điếu thuốc, chuẩn bị rít vài hơi.
Nhưng lúc này, tôi chợt cảm nhận được đạo khí của cậu ấy đang có sự dao động và tăng vọt rõ ràng.
Tôi vô thức đặt chiếc bật lửa xuống và quay đầu nhìn phía lão Phong, ngay sau đó đã phát hiện ra đạo khí ở trong cơ thể của cậu ấy không những tăng lên mà còn dâng trào như thủy triều hết đợt này đến đợt khác.
Vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi lập tức “lộp bộp” một tiếng, đây, đây là đang muốn đột phá!
Tôi lộ ra vui mừng, lão Phong đã bị mắc kẹt ở Đạo Quân trung kỳ được một thời gian rồi.
Chẳng lẽ hôm nay cậu ấy sẽ đột phá tu vi đến cấp Đạo Quân đỉnh phong?
Trong lòng tôi ít nhiều gì cũng có chút mong chờ, nhưng bản thân cũng không có nhàn rỗi.
Tôi phải hộ pháp cho cậu ấy, bởi vì lúc đột phá sợ nhất là bị bên ngoài quấy nhiễu.
Một khi bị quấy nhiễu sẽ có khả năng làm rối loạn tâm trí, nếu đột phá thất bại thì còn đỡ, nhưng nếu khí huyết dâng lên thì sẽ phá vỡ gân mạch, như vậy thì sẽ mất nhiều hơn được...
*****
Đối với loại chuyện hộ pháp khi bế quan này, kỳ thật cũng không có gì khó.
Chỉ cần người tu hành, không bị bên ngoài quấy nhiễu thì mọi chuyện cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, nơi này là Đại hội Đạo môn, mọi người đều là người tu hành, cho nên bọn họ cũng hiểu được đạo lý không được để bên ngoài quấy nhiễu.
Nhưng tôi vẫn vui vẻ đứng ở bên cạnh lão Phong, giúp cậu ấy đuổi muỗi cũng coi như là một hình thức bảo vệ đúng không?
Trong lòng mỉm cười, yên tĩnh chờ đợi lão Phong đột phá.
Mặc dù lão Phong có chút lạnh lùng, nhưng cũng là một thiên tài hiếm có ở trên phương diện tu hành.
Tôi nghĩ hôm nay lão Phong chắc chắn sẽ thành công đột phá, chỉ là về mặt thời gian thì còn phải xem là dài hay ngắn thôi.
Lão Phong vẫn đang vận khí đột phá, tuy nhắm mắt nhưng tròng mắt vẫn đang chuyển động.
Cùng lúc đó, trên trán của cậu ấy cũng đã toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi, những luồng đạo khí phập phòng kia vẫn còn đang không ngừng đánh sâu vào cấp độ cao hơn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tròng mắt đang chuyển động của lão Phong cũng càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là đã đến thời điểm mấu chốt.
Tôi vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ rất thuận lợi, chờ đến khi cậu ấy đột phá là chúng tôi có thể đi ăn bữa khuya.
Nhưng ai ngờ một giây sau lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà tôi cũng không biết là ai đang ở bên ngoài đột nhiên rống lên một tiếng:
“Cháy rồi!”
Khi tôi nghe thấy lời này, trong lòng tôi kinh hãi, cháy rồi? Đùa gì vậy?
Kết quả là không chờ tôi hoàn toàn phản ứng lại, bên ngoài đã liên tiếp truyền tới những thanh âm như thế này:
“Mau dập lửa, cháy rồi!”
“Chết tiệt, cháy thật rồi!”
“Mau đi lấy nước!”
“... ”
Nghe được những lời này, trong lòng của tôi cũng trở nên căng thẳng.
Lão Phong đang đột phá đến thời điểm mấu chốt, mẹ nó, sao lại cháy chứ?
Trong lòng của tôi cảm thấy khẩn trương, cho nên đã mở cửa phòng ra và liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó chỉ thấy ở phía trên căn nhà kho đơn sơ cách chúng tôi khoảng hai mươi mét quả thực đã xuất hiện một làn khói dày đặc, thỉnh thoảng còn có ngọn lửa bùng lên.
Nhóm đồng đạo ở trong căn nhà gỗ kế bên cũng lần lượt lao ra ngoài.
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại cháy chứ?”
“Ai biết!”
“Mới vừa rồi có hai tên ngốc của Hỏa Tiêu Quan vẽ Liệt Hỏa phù ở đàng kia!”
“Mẹ kiếp, đệ tử của Hỏa Tiêu Quan ngu ngốc đến vậy luôn à?”
“... ”
Nghe đến đó, da mặt của tôi đã co giật.
Vẽ bùa? Liệt Hỏa phù?
Còn đốt cả phòng, thật đúng là đủ ngu mà.
Nhưng hiện tại không phải là lúc để nói những điều này, dập lửa mới là điều quan trọng nhất.
Cho nên tôi cũng giống như những người khác, lấy chậu rửa mặt ở trong phòng rồi đi ra ngoài, sau đó đổ đầy nước rồi đi dập lửa.
Đồng thời, lúc này Cửu Tiêu Quan cũng náo động lên.
Ngày mai sắp bắt đầu đại hội rồi, vậy mà đêm nay lại xuất hiện hoả hoạn, mà đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.
Mặc dù đã có rất nhiều người đến gia nhập đội ngũ chữa cháy, nhưng ngọn lửa quá dữ dội, mà toàn bộ nơi này đều là những ngôi nhà gỗ có kết cấu dễ cháy, mà ngọn lửa này lại quá lớn, cho nên không có cách nào có thể dập tắt được.
Nhiều người thấy vậy thì đều đã từ bỏ, suy cho cùng thì đây chỉ là một khu nhà gỗ được xây dựng tạm bợ mà thôi, cũng không có kiến trúc dễ cháy nào khác được kết nối xung quanh nó, cho nên cùng lắm là khu nhà gỗ này bị thiêu rụi mà thôi.
Vì vậy mà đã có rất nhiều người từ bỏ việc dập lửa và bắt đầu đứng ở vị trí gần đó quan sát, còn hai tên ngu ngốc của Hỏa Vân Quan kia cũng đang hướng về phía những người xung quanh không ngừng nói lời xin lỗi:
“Đúng đúng, là lỗi của chúng tôi, là do chúng tôi không cẩn thận!”
“Các vị đạo hữu, thật sự là rất xin lỗi, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý.”