Mọi người ở xung quanh đều dùng mắt lạnh mà nhìn, nơi dừng chân này vốn đã rất chật hẹp rồi.
Nghe nói hôm nay những đồng đạo xui xẻo hơn một chút tới tham gia đại hội còn không có nhà gỗ để ở, cho nên chỉ có thể đi ngủ ở núi sau.
Hiện tại thì hay rồi, hai tên đệ tử của Hỏa Vân Quan này đã trực tiếp đốt cháy toàn bộ phòng ở, cho nên không một người nào cho bọn họ sắc mặt tốt.
Nếu nơi này không phải là Cửu Tiêu Quan, chung quanh đều là đồng đạo và cố kỵ thân phận cùng mặt mũi của bọn họ, e rằng đã có người tiến lên đánh hai người này một trận rồi.
Nhưng tôi cũng không dừng lại, vẫn đang lấy nước và tiếp tục dập lửa để ngăn cản tốc độ ngọn lửa đang cháy về phía phòng gỗ nơi lão Phong đang ở.
Nhiều người ở đây thấy vậy đều cảm thấy nghi ngờ.
Bọn họ đang nghĩ có phải tôi là một tên ngốc? Ngọn lửa này rõ ràng là không thể dập tắt được, những người khác đều đã dừng lại, một mình tôi ở đây mù máng đi hắt nước làm gì?
“Sư huynh, ngọn lửa này không thể dập tắt được, sao cậu ta vẫn cứ hắt nước vậy?”
“Ai biết?”
“Ủa! Người này, người này không phải là cái người hôm nay đã đi từ Thanh Sơn Viện xuống sao?”
“Cái gì, Thanh Sơn Viện á, đây là người kia sao?”
“Nói như vậy, cậu ta chính là người ở trong đoạn video ngắn đã trực tiếp dùng cương khí hạ gục đại đệ tử Lý Dục của Hàng Ma tông chỉ trong vài giây kia sao?”
“Cmn, anh nói cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu ta chính là cái tên mạnh mẽ kia?”
“A! Đúng vậy, chính là cậu ta. Không ngờ cậu ta cũng ở nơi này giống như chúng ta.”
“Ồ! Nghe anh nói như vậy, tôi mới phát hiện quả thực có chút giống!”
“... ”
Lúc này, có rất nhiều người đã bắt đầu chú ý đến tôi, kết quả đã có rất nhiều người nhận ra tôi chính là cái người đã đánh bại Lý Dục kia, sau đó nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vì vậy mà thái độ của đám người đó đối với tôi cũng đã xuất hiện thay đổi.
Suy cho cùng, trong cái nghề này của chúng tôi, thực lực mới là chân lý.
Cùng lúc đó, một thanh niên trẻ tuổi đã tiến đến chỗ tôi đang lấy nước:
“Người anh em, cậu đang làm gì vậy? Ngọn lửa này không thể dập tắt được!”
Tôi nhìn ngọn lửa đang lan rộng:
“Không dập được cũng phải dập!”
Nói xong tôi lại lần nữa xách xô nước lên rồi tiếp tục dập lửa, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, một xô nước đi xuống này, ngọn lửa hoàn toàn không xảy ra bất cứ thay đổi nào.
Nhìn thấy tốc độ thiêu đốt như vậy, tôi căn bản không thể ngăn cản được. Làm sao bây giờ? Hiện tại làm sao bây giờ?
Trong lòng tôi lo lắng, có nên cưỡng ép đánh thức lão Phong không?
Nhưng làm như vậy rất có thể dẫn tới đạo cơ của lão Phong trở nên không ổn định.
Thậm chí còn xuất hiện các loại tình huống tiêu cực như đạo khí phản phệ, còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng của cậu ấy.
Cho nên lão Phong không thể động được.
Nếu lão Phong không thể động, cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục dập lửa.
Nếu chỉ dùng cách tát nước để dập lửa thì chắc chắn sẽ không có tác dụng, nhưng nếu không dùng nước thì nên làm sao bây giờ?
Sắc mặt của tôi trở nên ngưng trọng, đồng thời nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang lan nhanh. Ngọn lửa này đã bùng lên cao hơn năm mét và cực kỳ nóng, cho nên tôi hoàn toàn không dám tới gần, vậy tôi phải làm sao đây?
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, nếu không thể dùng nước dập tắt được thì tôi có thể tháo dỡ ngôi nhà gỗ ở bên cạnh để chặn lửa không?
Tại khu vực giữa lão Phong và ngọn lửa làm ra một vùng cách ly, chỉ cần ở bên trong đó không có vật liệu cháy, có phải đã ngăn chặn được đám cháy lan vào căn nhà gỗ nơi lão Phong đang bế quan không?
Từ đó có thể đảm bảo an toàn cho lão Phong và không quấy rầy cậu ấy tiếp tục tu luyện và đột phá?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức hạ quyết tâm, nói là làm liền, hoàn toàn không có một chút do dự nào, cũng không bận tâm đến ánh mắt của những người khác.
Có thể khiến lão Phong ổn định đột phá, không bị bên ngoài tác động mới là điều quan trọng nhất vào lúc này.
Vì vậy, tôi đã trực tiếp lao thẳng về phía căn phòng gỗ ở bên cạnh, bởi vì những tấm ván gỗ này đều là loại gỗ đặc, hơn nữa còn là loại gỗ cây sồi cực kỳ rắn chắc và dày, rộng bằng đầu ngón tay.
Tất cả đều được gia cố bằng đinh sắt và rất chắc chắn.
Sở dĩ Cửu Tiêu Quan sử dụng loại gỗ đặc rắn chắn này chủ yếu là đã tính đến chuyện sau khi diễn ra đại hội lần này xong thì sử dụng những tấm ván gỗ này xây dựng một tòa tháp lầu nhỏ có kết cấu bằng gỗ, từ đó dùng làm nơi ngộ đạo để không lãng phí tài nguyên.
Nếu người bình thường muốn tháo dỡ nó bằng tay không thì điều đó đơn giản là không thể.
Cho dù có dùng búa thì trong chốc lát cũng không thể cạy mở được loại ván gỗ này, nhưng hiện tại thế lửa đang đánh úp lại, chỉ bằng một mình tôi thì có làm được không?
Những người xung quanh thấy tôi một mình chạy sang phòng bên cạnh thì đều có cảm giác không thể hiểu được.
“Tên này định làm gì vậy?”
“Ai biết được! Nhưng anh nhìn cậu ta xem, có phải đầu óc của cậu ta có vấn đề?”
“Ừ, cảm giác có chút giống! Bằng không sao cậu ta lại ngu ngốc lao tới đám lửa như vậy chứ?”
Mặc dù có người chửi bậy, nhưng cũng có những người có ý tốt.
“Người anh em, trở về đi!”
“Người anh em, lửa quá lớn, anh qua đó làm gì?”
“Người anh em, quá nguy hiểm... ”