Thấy đó là bọn họ, tất cả chúng tôi đều lên tiếng chào hỏi với nhau.
Mà mấy người bọn họ nhìn thấy chúng tôi lại lộ ra vẻ mặt kinh nghi mà đánh giá, sau đó chỉ nghe Từ Lâm Tĩnh nói:
“Xem đi! Tôi biết ngay kẻ ngốc mà bọn họ đang nói đến là ai mà. Hóa ra thực sự là hai người!”
“Này này! Tĩnh sư muội, cô không thể nói như vậy được, Đinh Phàm chính là anh hùng đã dập lửa!”
Vừa nói, Tống Sơn Hà vừa nhìn lướt qua trên người của tôi, bẩn thỉu và dính đầy bùn đất.
Nhưng phun ra từ trong miệng của Tống Sơn Hà lại giống như miệng chó phun ra ngà voi.
Nhưng lúc này tôi cũng không thèm để ý đến anh ta, tiếp đó chỉ nghe Dương Tuyết mở miệng nói:
“Đinh Phàm, vừa rồi thật sự là anh đã dập lửa ở chỗ này?”
“Nhìn dáng vẻ này thì đúng rồi!!”
Ngô Hưng Long lên tiếng.
Tôi khẽ gật đầu:
“À, là tôi đây! Làm sao vậy?”
Mấy người họ khẽ mỉm cười, Dương Tuyết lại nói:
“Cũng không có gì, chỉ cảm thấy kì lạ thôi. Bên ngoài có nhiều người đã từ bỏ việc dập lửa, tại sao hết lần này tới lần khác anh lại xông lên? Tôi nghe nói trước đó ngọn lửa đã cao gần năm sáu mét, có thể thiêu chết người.”
Trong ngữ điệu còn mang theo sự quan tâm.
“Còn thế nào nữa, chính là muốn làm anh hùng thôi. Nơi này còn sót lại mấy chục căn nhà gỗ, còn không phải là công lao của anh ta sao?”
Tống Sơn Hà tiếp tục chế nhạo, dù sao cứ mỗi lần Dương Tuyết nói chuyện với tôi thì anh ta sẽ lại cảm thấy khó chịu.
Tôi trợn trắng mắt, nếu không phải chúng tôi đã cùng nhau trải qua chuyện ở thung lung Hắc Ám thì hiện tại tôi đã đạp một cước đá lăn Tống Sơn Hà rồi.
Không đợi tôi mở miệng, lão Phong đã trả lời:
“Bởi vì vừa rồi tôi đột phá, lại còn đang ở trong thời điểm đột phá mấu chốt nhất nữa!”
Mọi người đều là người tu hành, cho nên đương nhiên là bọn họ hiểu được hậu quả của việc bị quấy rầy trong giai đoạn đột phá quan trọng.
Đột phá thất bại là thứ yếu, các loại phản phệ, tẩu hỏa nhập ma mới là điều khủng bố, cho nên mọi người đã lập tức hiểu ra nguyên nhân về hành động trước đó của tôi là gì.
Hóa ra tất cả là vì muốn tạo ra một môi trường thuận lợi nhất để lão Phong đột phá, là đang bảo vệ cậu ấy.
“Phong Tuyết Hàn, hiện tại anh đã đột phá rồi sao?”
Từ Lâm Tĩnh kinh ngạc hỏi một câu.
“Ừ, đột phá rồi!”
Vừa nói ra lời này, trong lòng của mọi người đều kinh ngạc.
Phong Tuyết Hàn đột phá, vậy chính là Đạo Quân đỉnh phong, mà loại tu vi này chính là cực kỳ hiếm gặp ở trong thế hệ trẻ tuổi.
Sau khi ngạc nhiên xong, bọn họ cũng cảm thấy mừng cho lão Phong, thậm chí Ngô Hưng Long còn chắp tay chúc mừng, nhưng lão Phong lại cười nhạt:
“Nếu không tu luyện nhanh hơn, tên biến thái này có thể lại đột phá!”
Nói xong, lão Phong lại liếc mắt nhìn về phía tôi một cái.
Những người còn lại nghe xong lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn về phía tôi, mà tôi thấy vậy thì lại không nói nên lời.
Tu luyện nhanh còn trách tôi sao?
Lúc này bầu không khí cũng khá tốt và mọi người trò chuyện với nhau rất lâu.
Nhưng do tôi và lão Phong cả ngày đều chưa ăn gì, cho nên hiện giờ chúng tôi cũng cảm thấy khá đói, còn đám người Dương Tuyết cũng đều mới tỉnh dậy, vì vậy chúng tôi liền cùng nhau đến nhà ăn ăn khuya.
Sau khi nhóm chúng tôi rời khỏi căn nhà gỗ, nhiều đồng đạo ở hiện trường đều vô thức chú ý đến chúng tôi vài lần, đồng thời họ khe khẽ nói nhỏ:
“Nhìn thấy không? Chính là tên nhóc con kia, vừa rồi một chưởng của cậu ta đã phá nát bức tường gỗ.”
“Cmn, là thật hay giả vậy, sao có thể lợi hại như vậy?”
“Cái gì là thật hay giả? Mấy chục người đều nhìn thấy, làm sao có thể là giả được?”
“Huống chi tôi còn nghe nói cậu ta chỉ dùng mỗi cương khí của mình đã có thể hạ gục được đại đệ tử của Hàng Ma Tông, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Trong cuộc so tài long tranh hổ đấu lần này, e rằng cậu ta chính là một đối thủ mạnh!”
“Cái gì mà mạnh hay không mạnh chứ? Nếu thực sự bước lên võ đài, còn không phải là thiên hạ của đông đảo đệ tử trong Đạo môn sao?”
“Người anh em nói như vậy cũng không sai, tôi nghe nói trong tông môn và các môn phái lớn cùng thế hệ với chúng ta đều đã xuất hiện một số cao thủ có cấp độ yêu nghiệt …”
“... ”
Những âm thanh này rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng không có để ý tới.
Về phần đại hội sẽ bắt đầu vào ngày mai, mọi người cũng đã thảo luận với nhau một chút.
Sau đó từ trong miệng của mọi người thì tôi biết được phải một hai ngày nữa thì đại hội mới bắt đầu, mà đây còn là nơi giao lưu một số học thuật với nhau, hoặc phương hướng và nhiệm vụ phát triển của Đạo Minh.
Về phần đại hội giao lưu chính là sẽ có một số hoạt động trao đổi như đan dược, pháp khí, bùa chú, đạo thuật, vân vân.
Ngay cả tán tu cũng có thể tham gia, mọi người cũng có thể thông qua các loại phương thức để trao đổi với đối phương, từ đó tăng cường thực lực của bản thân.
Chờ đến ngày thứ ba, cũng chính là sự kiện chính, lúc đó cuộc so tài long hổ tranh bá sẽ được cử hành.
Chờ tới lúc đó, các đại môn phái sẽ vì tranh đoạt tài nguyên, thứ hạng và danh dự trong Đạo môn mà phái ra những đệ tử mạnh nhất của bên họ.
Một khi giành chiến thắng, người chiến thắng không chỉ có thể nhận được danh tiếng mà càng quan trọng hơn nữa chính là, người đó có thể nhận được một số phần thưởng chất lượng cao do Đạo Minh ban thưởng.
Nghe nói phần thưởng lần trước của Đạo Minh là một đạo phù thuật có uy lực cực kỳ mạnh, cũng như một số tài nguyên đan dược đặc biệt, mà cái này cũng khiến cho người nhìn mà thèm.