Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1846

Chương 1846 Chương 1846

Cô gái cầm thanh kiếm vàng tím ở trong tay cũng hơi nhướng mày đẹp, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

Còn người đàn ông cầm trong tay cây chùy trấn ma màu vàng tím thì càng nổi trận lôi đình, mắng tôi ngu ngốc.

Thậm chí là có rất nhiều người đều có tâm tình muốn chửi má nó, nhưng tôi chỉ cười nhẹ, cũng không muốn giải thích quá nhiều…

Mà rất nhiều người đã quay sang nhìn về phía chủ quầy hàng, muốn trao đổi với ông ta.

Nhưng bọn họ nào biết giá trị của viên đá thuộc tính này không phải là thứ mà một viên Long Tiên Đan này có thể so sánh chứ?

Một khi bạn nắm giữ được sức mạnh của đá thuộc tính, không chỉ khiến tu vi tăng lên, còn có thể biến tướng khống chế sức mạnh của một thuộc tính, mà điều đó cũng giống như yêu đạo Dương Soái có thể khống chế sức mạnh âm hàn vậy.

Nếu bản thân tôi nắm giữ được mấy viên đá thế này, có phải là tôi cũng có thể nắm giữ được một số loại sức mạnh thuộc tính không?

Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, cứ mang viên đá vàng tím này về trước đã rồi lại nói.

Ngay sau đó, dưới con mắt của biết bao nhiêu người, tôi đã mang theo vài món pháp bảo và viên đá vàng tím kia vội vàng rời khỏi nơi này…

******

Đồ vật đã bắt được thì cho dù có ở lại cũng không có ý nghĩa gì, cho nên sau khi tôi và lão Phong lấy được viên đá vàng tím này đã lập tức quay người và chen ra khỏi đám đông.

Mặc dù tôi có niềm tin rất lớn viên đá vàng tím này chính là loại đá có thuộc tính đặc biệt, nhưng trước khi xác định được độ chính xác thì điều này thật đúng là khó mà nói được.

Nếu chẳng may việc dùng Long Tiên Đan đổi lấy một viên đá vàng tím thông thường thì đúng là thua thiệt đến tận nhà bà ngoại rồi, cho nên trong lòng của tôi vẫn có chút thấp thỏm không yên.

Nhưng chúng tôi còn chưa đi được bao xa thì phía sau bỗng truyền đến giọng nói của một ông lão:

“Tiểu hữu xin dừng bước!”

Vừa nghe thấy giọng nói này, lão Phong và tôi đều bất giác quay đầu lại, sau đó thấy người tới chính là đạo sĩ già Đan Thần Tử kia.

Sau khi thấy người đó là vị đạo sĩ già Đan Thần Tử, tôi đã đáp lại một tiếng:

“Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?”

Đạo sĩ già mỉm cười:

“Tiểu hữu nói đùa, bần đạo chỉ muốn hỏi một chút thôi. Trong tay của tiểu hữu có còn viên Long Tiên Đan nào không, bần đạo nguyện ý mua hoặc đổi với cậu!”

Trong lời nói của vị đạo sĩ già này rất thành khẩn, rõ ràng là ông ấy rất muốn có được một viên Long Tiên Đan, nhưng trong tay tôi cũng chỉ có đúng một viên này thôi, làm gì còn có viên nào nữa, cho nên tôi nghiêm túc nói:

“Thực xin lỗi tiền bối, trong tay của vãn bối chỉ có đúng một viên đã được đổi ra bên ngoài, xin thứ cho vãn bối bất lực!”

Nói xong tôi còn chắp tay hướng về phía vị đạo sĩ già này để tỏ lòng tôn kính, dù sao thì đây cũng là một vị tiền bối của Đạo môn, được mệnh danh là cao nhân đứng đầu về thuật luyện đan trên giang hồ.

Mà ở trong thời đại mạt pháp này của chúng tôi, đừng nói là thuật luyện đan, e rằng ngay cả việc luyện đan cũng không mấy người biết được.

Đạo sĩ già nghe tôi nói xong lại lộ ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối, nhưng ông ấy lại nói tiếp:

“Tiểu hữu, bần đạo có một yêu cầu quá đáng muốn hỏi một chút về viên Long Tiên Đan này là do ai luyện thành vậy?”

Theo Đan Thần Tử, người có thể luyện ra viên Long Tiên Đan ở trong tay của tôi, thì thuật luyện đan của người đó chắc chắn sẽ không quá tệ, cho nên ông ấy cũng muốn biết người này là ai.

Nhưng tôi lại lộ ra vẻ mặt rất khó xử, bởi vì thứ này là do chính tay Hồ Mẫu của núi Hồ luyện ra, cho nên tôi đã choáng váng trong giây lát rồi lựa chọn giấu giếm:

“Thực xin lỗi tiền bối, vãn bối không thể nói cho ngài được!”

Đối phương nghe đến đó thì thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuối, nhưng ông ấy vẫn thuận miệng hỏi thêm một câu nữa:

“Tiểu hữu, bần đạo thật sự cảm thấy rất khó hiểu, tại sao cậu lại dùng một viên đan được trân quý như thế để đi đổi lấy viên đá vàng tím này?”

Đan Thần Tử vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang lên:

“Tôi cũng cảm thấy khá hứng thú với vấn đề này. Không biết vì nguyên do nào đạo hữu lại đổi lấy nó?”

Theo hướng âm thanh truyền đến, chúng tôi nhìn thấy lời nói này được phát ra từ miệng của người thanh niên đã tranh đoạt viên đá vàng tím này với tôi.

Người thanh niên này dáng vẻ nhẹ nhàng như ngọc, đi theo bên cạnh là một thiếu nữ mặc một thân áo đỏ.

Lão Phong và tôi đều nhìn về phía anh ta, nhưng cũng không có trả lời.

Còn người thanh niên kia nhìn thấy tôi và lão Phong lộ ra vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn anh ta thì khẽ mỉm cười, sau đó lại lần nữa mở miệng nói với chúng tôi:

“Đúng rồi. Tôi đã quên giới thiệu bản thân. Tôi là Long Phi của núi Phi Long, đây là Long Vũ em gái đứng hàng thứ hai của tôi.”

Nói xong, đối phương ôm quyền hướng về phía chúng tôi.

Lão Phong và tôi chỉ cười nhạt một tiếng, nhưng vì lịch sự nên chúng tôi vẫn đáp lại một câu:

“Đinh Phàm!”

“Phong Tuyết Hàn!”

Khi hai người chúng tôi vừa mới xưng tên, Long Vũ đang đứng ở bên cạnh Long Phi đã lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên:

“Đinh Phàm, chẳng lẽ anh chính là Đinh Phàm, người đã đánh bại Quách Thần Phi ở trên Thương Quan?”

Quách Thần Phi chính là cao thủ của phái Thanh Thành, trước đó đã bị tôi đánh bại trên Thương Quan, thực lực của anh ta rất phi phàm, nếu tôi không vận chuyển Hỏa Thiên Công thì thật sự không phải là đối thủ của anh ta.

Bình Luận (0)
Comment