Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1845

Chương 1845 Chương 1845

“Quá hạn sử dụng rồi à, nói đùa gì vậy?”

“Thối chết mất...”

Biểu cảm và phản ứng của những người vây xem rất giống như khi lần đầu tiên tôi nhận được viên Long Tiên đan này.

Mặc dù Long Tiên Đan này rất quý nhưng quả thực là nó có một cổ mùi hương tanh tưởi.

Tuy nhiên, cũng có một số người biết nhìn hàng giống như vị Đan Thần Tử đã mở nút bình ra này.

Sau khi ông ấy ngửi được mùi hương này đã lập tức lộ ra một tia sợ hãi lẫn vui mừng.

“Rất tốt, mùi thuốc rất nồng!”

Nghe được lời này, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác rất quen tai, bởi vì hồi đó sư phụ cũng nói như vậy.

Nhưng những người vây xem ở bên cạnh thấy vậy lại nhịn không được mà chửi má nó:

“Cái này mà gọi là mùi thuốc sao? Ông đang đùa tôi đấy à?”

“Đúng đó, thúi như vậy cơ mà, ông có bị viêm mũi không đấy?”

“Đừng nói bậy, đây chính là Đan Thần Tử tiền bối, đệ nhất Luyện Đan Sư trên giang hồ!”

“Anh hiểu cái rắm, tiền bối nói là mùi thuốc, đó là mùi thuốc...”

“...”

Mọi người ở xung quanh vẫn đang nghị luận sôi nổi, nhưng Đan Thần Tử vẫn không ngừng hít vào mùi hương của viên Long Tiên đan này.

Bộ dạng đó trong có vẻ cực kỳ hưởng thụ, khiến cho những người vây xem ở chung quanh phải nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng giờ phút này thấy vậy thì cũng vừa bịt mũi vừa nói:

“Đan Thần Tử tiền bối, đây là thật hay giả? Tại sao lại có mùi tanh tưởi như vậy?”

Lúc này Đan Thần Tử mới đóng nắp lại, sau đó mang theo sự kinh ngạc lẫn vui mừng nói:

“Đây đúng là Long Tiên Đan, ba mươi năm trước bần đạo đã tình cờ ăn được một viên Long Tiên Đan, hương vị chính là như thế này, tuyệt đối không sai.

Hơn nữa, thứ này không đơn giản chỉ có Địa Long Tiên, mà bên trong còn bỏ thêm nấm linh chi, nhân sâm rừng, lá quế và các loại dược liệu quý khác, là một loại thần dược thượng phẩm không thể nhầm lẫn được!”

Lời này vừa ra, toàn bộ nơi này lại một lần nữa náo động.

“Ông trời của tôi! Long Tiên Đan trong truyền thuyết cư nhiên lại nặng mùi như vậy.”

“Mẹ nó, dùng một viên đan dược cấp biến thái đi đổi một viên đá vụn thì có đáng không?”

“Tên nhóc con này bị ngu à? Viên đá vụn kia thì có cái gì tốt chứ?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy tên nhóc này là một tên não tàn...”

“...”

Tất cả mọi người đều nói tôi là một tên ngốc và cho rằng cuộc giao dịch này hoàn toàn không công bằng.

Còn người thanh niên tranh giành viên đá vàng tím với tôi cũng nhìn đến trợn tròn mắt, anh ta hoàn toàn nhìn không thấu tôi và lão Phong.

Rõ ràng chỉ là một viên đá bình thường, vì sao tôi lại cam tâm trả một cái giá cao như vậy?

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói:

“Người anh em, tôi cũng có một viên đá vàng tím có kích thước bằng nắm tay, chất lượng cao hơn viên đá nhỏ này rất nhiều, tôi sẵn sàng trao đổi với cậu!”

Người đàn ông trung niên vừa dứt lời thì một cô gái trẻ khác cũng đột nhiên lên tiếng:

“Đạo hữu, trong tay tôi có một thanh bảo kiếm được chế tạo từ đá vàng tím, tôi nguyện ý đổi lấy Long Tiên Đan của anh!”

Nói xong, thiếu nữ này rút trường kiếm ra, sau đó “Vèo” một tiếng, hàn quang bùng nổ, toàn thân của thanh trường kiếm này được bao phủ một màu vàng tím, trông rất bắt mắt.

“Đạo hữu, tôi có một cây chùy trấn ma làm từ đá vàng tím, tôi cũng nguyện ý đổi với cậu!”

Một đạo hữu trung niên lên tiếng, sau đó lấy ra một cây chùy trấn ma làm từ đá vàng tím có phù văn bao phủ.

“Đạo hữu, tuy rằng tôi không có đá vàng tím, nhưng tôi có năm cân đá vàng đỏ, anh có muốn không?”

“Đạo hữu, tôi nguyện ý trả giá cao để mua được Long Tiên Đan...”

“...”

Ngay lập tức, rất nhiều người đã tỏ vẻ nguyện ý trao đổi viên Long Tiên Đan với tôi, bởi vì giá trị của thứ này có thể nói là cực kỳ cao.

Lúc trước tôi bái Hồ Mẫu của núi Hồ, Hồ Mẫu chỉ mới cho tôi ba viên Long Tiên Đan thôi mà đã khiến cho các vị tiền bối ở trong Hồ tộc ghen tỵ đến đỏ cả mắt.

Nhưng sau khi ngẫm lại thì tôi mới biết thứ này có giá trị cao đến mức nào.

Còn thanh niên và cô gái áo đỏ kia thấy vậy thì đều choáng váng, hai người họ lập tức ngẩn người ngay tại chỗ, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Chủ quầy hàng đã trợn tròn mắt, hơn nữa bản thân ông ta cũng không muốn đánh mất thứ tốt này:

“Đạo, đạo hữu, tôi đổi, tôi đổi! Cái này, cái này cậu cầm đi, còn có những thứ ở chỗ này của tôi, cậu cũng có thể có thể tùy tiện lấy đi, tất cả đều tặng cho cậu hết!”

Nói xong, chủ quầy hàng đã đặt thẳng viên đá vàng tím này vào trong tay của tôi, sau đó còn đưa ba kiện pháp bảo tốt nhất ở trong quầy hàng của mình và một số vật dụng khác, đem tất cả nhét hết vào trong túi rồi đưa cho tôi.

Theo ý của ông ta, đan dược này quý trọng như thế, nếu chỉ đưa một viên đá vàng tím cho tôi thì bản thân ông ta sẽ rất ngượng ngùng, cho nên ông ta đã lấy hầu hết những thứ tốt nhất có ở trong quầy hàng của mình kín đáo đưa cho tôi.

Tôi không biết nó là gì nên đã nhét vào túi trước rồi tính sau, nhưng quan trọng nhất là bản thân đã lấy được viên đá vàng tím này, mặc dù đồ của những người khác rất tốt, nhưng tất cả những gì tôi muốn chỉ là viên đá này mà thôi.

Mọi người thấy tôi trao đổi thành công thì nguyên một đám đều nhíu mày, đồng thời lộ ra một biểu tình khó hiểu.

“Đạo hữu, tôi có một viên đá vàng tím to bằng nắm tay, nhưng tại sao cậu lại không muốn mà chỉ cần một viên nhỏ như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment