Người thanh niên này khá hiểu biết về Long tiên Đan, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng mà mở miệng nói.
Mà giờ phút này, anh ta càng thêm hoài nghi về viên đá vàng tím này, cư nhiên lại có người nguyện ý lấy loại đan dược cực phẩm như Long Tiên Đan để đổi lấy một viên đá vàng tím?
Nếu nói ra ngoài thì sẽ không ai tin điều đó.
Chẳng lẽ là tức giận đến choáng váng đầu óc sao, nhưng tôi và lão Phong từ đầu đến cuối đều rất trấn định, cho nên rõ ràng không phải là như thế.
Người thanh niên nghĩ trăm lần cũng không ra, còn cô gái áo đỏ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Hai người có uống nhầm thuốc không vậy? Nếu không thì tại sao mấy người lại bằng lòng lấy ra loại bảo dược như vậy chỉ vì một viên đá vụn này chứ?”
Ngoại trừ cô ấy ra, những người xung quanh còn nổ tung hơn nữa, mặc dù có rất nhiều người đều không biết gì về viên Long Tiên Đan này, nhưng sau khi nghe thanh niên kia nói như vậy thì đều kinh ngạc không thôi.
“Long Tiên Đan còn được gọi là Thủy Hoàng Đế. Theo truyền thuyết kể rằng, Thủy Hoàng Đế vì cầu trường sinh đã phái thừa tướng Lý Tư đi tìm…”
“Đúng vậy, trước đó tôi cũng từng đi theo sư phụ vào trong núi tìm kiếm, nhưng cũng không tìm được.”
“Ôi trời! Dùng loại đan dược cực phẩm này chỉ để đổi lấy một viên đá vụn thôi sao?”
“Nhóc con, cậu có phải là điên rồi không?”
“Thứ này là đồ giả rồi? Long Tiên Đan lợi hại như vậy mà cậu lại lấy ra để đổi lấy viên đá vụn này sao?”
“...”
*****
Chủ quầy hàng đã kích động đến không chịu được nữa, nhưng ngay khi nghe thấy ba chữ “Long Tiên Đan” ông ta suýt chút nữa đã thở không ra hơn.
Sau đó ông ta lại xác định thêm lần nữa, cái viên đá kia chính là đá vàng tím không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là loại tệ hại nhất.
Độ bóng của nó không cao chứng tỏ tạp chất tương đối nhiều, nhưng nếu thứ này thật sự có thể đổi lấy Long Tiên đan, vậy ông ta sẽ lập tức phát tài.
Bởi vì viên Long Tiên đan này là một loại thần dược cực phẩm mà ngay cả có tiền cũng không thể mua được, mà cái loại này cho dù có ra giá thế nào cũng sẽ không có người bán.
Cho dù là để chính mình ăn hay là đem đi bán thì cũng đều có giá trị cực kỳ cao.
Ông ta vốn muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng đột nhiên lại nghe được người khác hoài nghi thứ này là giả, trong lòng ông ta cũng bắt đầu trở nên bồn chồn, thầm nghĩ cũng đúng, một thứ tốt như vậy sao có khả năng lấy ra đổi một viên đá vàng tím này chứ?
Nghĩ tới đây, chủ quầy hàng sửng sốt một lát, rồi lộ ra ánh mắt nghi ngờ mà nhìn về phía tôi:
“Đạo, đạo hữu, không phải bần đạo không tin tưởng cậu! Nhưng dù sao cậu Long cũng muốn lấy được viên đá này, cho nên bần đạo làm sao có thể biết được thứ này là thật hay giả chứ?”
Giọng nói này vừa ra, thậm chí còn không đợi tôi nói gì thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn:
“Không ngại để bần đạo coi một chút chứ?”
Nghe được thanh âm này, mọi người đều nhìn sang, sau đó thấy người nói chuyện là một tên đạo sĩ già, nhìn qua đã bảy mươi tám mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, trong tay còn cầm phất trần.
Mặc dù tôi không quen biết ông ấy, nhưng ở đây đã có người nhận ra vị đạo sĩ già này.
“Ông, ông ấy là Đan Thần Tử?”
“Cái gì? Đan Thần Tử sao?”
“Đệ nhất Đan Dược Sư trên giang hồ á?”
“Đúng, đúng vậy, tôi đã gặp qua ông ấy, ông ấy chính là Đan Thần Tử.”
“Ồ, vậy là ông ấy vẫn còn sống. Không phải nghe nói ông ấy đã chết cách đây năm năm rồi sao?”
“Đan Thần Tử tiền bối!”
“...”
Khi chủ quầy hàng nhìn thấy vị đạo sĩ già này, hai mắt của ông ta chợt sáng lên, sau đó vội vàng mở miệng nói:
“Đan, Đan Thần Tử tiền bối, nếu ngài có thể xem qua thì còn gì bằng!”
Đan Thần Tử vung phất trần ở trong tay một cái rồi nói với tôi:
“Cậu trai trẻ, cậu có thể cho bần đạo xem thứ ở bên trong bình được không?”
Vốn dĩ tôi muốn dùng thứ này để đổi lấy viên đá vàng tím, nếu đối phương muốn xác nhận thì cũng không có gì đáng trách, cho nên tôi cũng không hề do dự mà trực tiếp đưa chiếc bình ở trong tay cho vị đạo sĩ già kia.
Mặc dù tôi không quen biết vị đạo sĩ già này, nhưng tôi lại biết cái tên này, mọi người ở xung quanh đều đang bàn tán về ông ấy.
Nói rằng ông ấy là một một vị tiền bối đã sớm nổi danh khắp thiên hạ.
Nhưng vị đạo sĩ già này lại mỉm cười rồi nhận lấy cái bình, trong khi mọi người có mặt đều mở to hai mắt nhìn, đồng thời nhìn chằm chằm vào Đan Thần Tử.
Nhưng Đan Thần Tử cũng không có lập tức mở ra, thay vào đó là đặt phất trần của mình sang một bên và rất thận trọng ngửi cái bình trước, sau đó mới từng chút một rút nút bình ra.
Theo một tiếng “phốc”, nút bình mở ra khiến cho một cỗ mùi hôi kỳ lạ gần như tanh tưởi đột ngột ập vào trước mặt.
Mùi hôi này có thể miêu tả là "hôi thối tận trời", vừa ngửi một chút là đã có cảm giác muốn ói.
Hơn nữa, mùi hương này còn rất nồng nữa, cho nên vừa mở cái nắp ra, mùi hương đã lan tỏa khắp nơi, khiến cho sắc mặt của mấy thanh niên đang đứng gần Đan Thần Tử đều thay đổi sắc mặt.
Đột nhiên bịt lại miệng mũi, thậm chí thân thể cũng liên tục lùi lại phía sau:
“Cmn, cái gì thế này? Sao lại thúi như vậy chứ?”
“Ở trong này chứa phân người à?”
“Cmn, cái mùi này giống như đậu hủ thúi vậy, cái thứ chết tiệt này mẹ nó cũng có thể gọi là đan dược sao?”