Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1843

Chương 1843 Chương 1843

Nhưng tôi và lão Phong lại lộ ra vẻ rất bất lực.

Đối phương đã báo giá bốn vạn, vậy mà chỉ nói đúng một câu thích là được.

Còn chúng tôi thì sao? Toàn bộ của cải đã gần như sắp nhìn thấy đáy rồi.

Nhưng mũi tên đã ở trên dây, cho nên hiện tại tuyệt đối không thể thu tay lại, cho dù có như thế nào cũng phải bắn một phát, thế là tôi tiếp tục nói:

“Bốn, bốn vạn hai!”

“Năm vạn!”

Tôi vừa dứt lời thì người thanh niên kia đã lập tức báo giá năm vạn tệ, mà bộ dáng này chính là ăn chắc chúng tôi rồi.

Cùng lúc đó, động tĩnh của chúng tôi ở phía bên này cũng hấp dẫn đông đảo người ở bên cạnh tới vây xem.

Sau khi nhìn thấy chúng tôi vì một “Viên đá vụn” mà đấu giá với nhau như vậy thì đều cảm thấy rất khó hiểu.

“Con bà nó, hai người này bị ngu à?”

“Cái thứ đó không phải chỉ là một viên đá vụn thôi sao?”

“Tôi thấy, nó chỉ là một viên đá vàng tím thông thường, hơn nữa độ bóng còn rất thấp. Thế nhưng lại có người đưa ra cái giá năm vạn, thật đúng là có tiền không có chỗ tiêu mà!”

“Suỵt, anh nhỏ giọng chút đi. Người đó là cậu cả của nhà họ Long.”

“Cái gì? Nhà họ Long ở núi Phi Long á?”

“Đúng rồi.”

“Ông trời của tôi! Con cháu thế gia đúng là có tiền mà, năm vạn tùy ý tiêu xài...”

“...”

Tiếng nghị luận ở xung quanh rất sôi nổi, nhưng tôi và lão Phong cũng đã chống đỡ không được nữa. Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục thử:

“Năm vạn hai!”

Đây là lời báo giá cuối cùng của chúng tôi, bởi vì chúng tôi có rất ít tiền mặt, nhưng đối phương vẫn mỉm cười:

“Sáu vạn. Anh còn có thể trả giá cao hơn tôi sao?”

Sáu vạn, chúng tôi đã không thể lấy ra cái giá nào nữa rồi nên chọn cách im lặng.

Ông chủ nhìn thoáng qua, sau đó mang theo vẻ mặt kích động mà nói với tôi:

“Đạo, đạo hữu. Sáu vạn rồi, cậu có thể thêm chút nữa được không? Nói không chừng viên đá này là của cậu rồi?”

Trong lòng tôi trợn trắng mắt, mẹ nó, ông nghĩ ai cũng có tiền nhiều như vậy sao?

Mà cái giá năm vạn hai này đã là cực hạn của hai người lão Phong và tôi rồi, nhưng tôi còn chưa lên tiếng, thế mà cái tên thanh niên kia đã cười nhạt một tiếng:

“Vậy tôi đây liền nhận lấy viên đá này đấy?”

Nói xong, anh ta muốn dùng di động chuyển khoản, nhưng sức hấp dẫn của viên đá này quá lớn, cho nên nếu thực sự không thể lấy được thì tôi sẽ không cam lòng.

Thế là tôi đã lên tiếng kêu dừng lại:

“Chậm một chút!”

Đối phương vừa nghe thấy tiếng kêu dừng lại của tôi thì đều nhìn sang đây, ông chủ quầy hàng càng kích động muốn chết, mở miệng nói:

“Đạo hữu, cậu muốn trả cái giá cao hơn sao?”

Nói xong còn trừng lớn tròng mắt, cảm thấy hôm nay mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng những người vây xem ở xung quanh lại cảm thấy không hiểu ra sao, rõ ràng chỉ là một viên đá vụn, tại sao tôi và con cháu nhà họ Long này lại phải tranh đoạt với nhau như thế?

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Ông chủ, ngoài việc dùng tiền mua viên đá này ra, tôi có thể dùng thứ khác đổi được không?”

Ông chủ nghe xong lại cười “Hắc hắc”:

“Có thể có thể, dựa theo giá trị hiện tại là sáu vạn tệ, sáu viên Bổ Linh Đan cũng được!”

Bổ Linh Đan, đây là loại đan dược lâu đời nhất của Đạo môn, mà tôi cũng đã ăn qua thứ này ở chỗ Dương Tuyết.

Sau khi ăn xong có thể hồi phục một phần linh lực nhất định ở trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Tất nhiên, nếu đổi giá trị của nó thành nhân dân tệ thì cũng gần bằng một vạn tệ mỗi viên.

Chủ yếu là bởi vì loại thảo dược đặc biệt này chẳng những không dễ trồng, mà chu kỳ trồng trọt của nó còn kéo dài tới ba năm, nhưng trên người tôi chỉ có một viên Bổ Linh Đan này, cùng một viên Long Tiên Đan.

Mà viên Long Tiên Đan này, tôi có được lúc ở trong thung lũng Hắc Ám, sau khi Hồ tộc tới cứu viện. Lúc đó tôi đã ăn mất một viên, về sau lúc Hồ Tam Gia gần đi lại đưa cho tôi một viên để phòng thân.

Hiện tại, tôi cũng chỉ có thể lấy thứ này ra để trao đổi.

Đương nhiên, giá trị của viên Long Tiên Đan chính là không bình thường.

Bổ Linh Đan gì đó ở trước mặt Long Tiên Đan chính là phân chim.

Hiện tại lấy ra thứ này nó có thể hơi quý giá, nhưng lúc này trong người tôi ngoài việc lấy ra thứ này thì đã không còn thứ gì khác, cho nên tôi trực tiếp lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, sau đó nói:

“Ông chủ, ở chỗ của tôi có một viên Long Tiên Đan.”

Giọng của tôi không lớn nhưng tôi vừa nói ra lời này đã khiến cho toàn bộ người có mặt đều kinh ngạc.

“Cái gì, Long Tiên Đan á?”

“Không thể nào? Một viên đá vụn mà thôi lại phải dùng Long Tiên Đan đi đổi sao?”

“Đùa kiểu gì vậy? Long Tiên Đan trăm năm hiếm thấy, có đáng để đổi lấy một viên đá vụn không?”

“Đồ giả rồi!”

“Nếu đổi lại là tôi thì tôi không thể nào làm được!”

“...”

Mọi người không ngừng nghị luận.

Người thanh niên ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng kinh ngạc.

Còn cô gái áo đỏ cũng ngây ngẩn cả người, sau đó nói với người thanh niên ở bên cạnh:

“Anh, Long Tiên Đan là gì vậy?”

“Long Tiên Đan thực chất là một loại nấm thực vật sinh trưởng ở chỗ sâu bên trong núi già và cực kỳ hiếm thấy. Hơn nữa, điều kiện sinh trưởng cũng vô cùng khắc nghiệt và việc thu thập cũng vô cùng rắc rối, nhưng thứ này lại có dược lực cực kỳ lớn.

Nó có thể giải bách độc và kéo dài tuổi thọ, cũng có tác dụng cực lớn đối với việc đột phá trong tu luyện, thậm chí là ở trong giai đoạn đột phá mấu chốt, chỉ cần dùng một viên là có thể lập tức đột phá…”

Bình Luận (0)
Comment