Tên cầm đầu là một tên đệ tử của Kỳ Liên Giáo, bốn người ở bên cạnh theo thứ tự là đệ tử của Phi Hồ Cốc và phái Huyền Âm.
Từ đó có thể thấy rõ, tất cả bọn họ đều cùng một mạch đạo thống của núi Kỳ Liên, nhưng bản thân tôi lại chưa từng gặp qua và cũng không quen biết bọn họ.
Tuy nhiên, Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết vừa thấy người tới đã lộ ra biểu tình chán ghét, cùng lúc đó chỉ nghe Từ Lâm Tĩnh trầm mặt nói:
“Tôi còn tưởng là ai đang sủa chứ! Hóa ra là Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo.”
Từ Lâm Tĩnh hoàn toàn không cho đối phương chút mặt mũi nào, nhưng thanh niên kia lại cười nhạt một tiếng:
“Từ Lâm Tĩnh, đã lâu không gặp, tại sao em không thể tỏ ra ôn nhu một chút với Vương sư huynh vậy?”
“Cút con mẹ anh đi! Chỗ nào lạnh thì cút đến chỗ đấy đi*.” Từ Lâm Tĩnh tiếp tục nói.
(Chỗ nào lạnh thì cút đến chỗ đấy đi: cụm từ này được sử dụng khi bạn cảm thấy người kia thật phiền phức và bạn muốn người đó biến đi thật nhanh)
Mà cái người cầm đầu gọi là Vương Triều Dương kia cũng không hề tức giận, mà lại nhìn về phía Dương Tuyết rồi nói:
“Dương Tuyết! Vừa rồi anh còn nhìn thấy đại sư huynh của em.”
“Ồ! Thế thì sao?”
Dương Tuyết không lạnh không nhạt nói.
“Không có gì, chỉ là do anh không nhìn thấy em, nhưng không ngờ lại gặp hai em ở đây thôi. Nhưng nơi này không phải là chỗ của đám đệ tử của các môn phái lớn như chúng ta ở lại. Hay là em đi cùng với Vương sư huynh lên trên đi, đừng đứng ở chỗ của mấy tên tán tu nhỏ bé này.”
Đang nói chuyện, cái tên Vương Triều Dương này còn liếc nhìn về phía tôi và lão Phong một cái.
Mà lão Phong và tôi cũng không có làm ra bất kỳ động tác gì, nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi về cái tên Vương Triều Dương này thật không tốt lắm.
Dương Tuyết nghe xong lại lạnh lùng đáp:
“Không cần, cám ơn!”
Nói xong cũng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Vương Triều Dương thấy vậy, lại giả vờ thở dài một tiếng rồi nói:
“Ai! Hai vị sư muội xinh đẹp đều không để ý tới tôi! Đồ ăn ngon đều bị lợn ăn mất...”
Vừa dứt lời, một tên đệ tử của phái Huyền Âm lập tức cười ha hả nói với Vương Triều Dương:
“Vương sư huynh, mấy người bị heo gặm, chính là thức ăn thối!”
Một tên đệ tử của Phi Hổ Cốc cũng cười trêu chọc nói:
“Đúng đó Vương sư huynh, bên cạnh người ta còn có hai con heo tiểu bạch kiểm mà! Chúng ta vẫn là nên đi lên trên uống rượu đi!”
Vốn dĩ lão Phong và tôi đã có chút bài xích với bọn họ, nhưng không ngờ đối phương cư nhiên khi dễ chúng tôi đến trên đầu, trực tiếp mắng tôi và lão Phong là tiểu bạch kiểm.
Tôi và lão Phong sao có thể chịu đựng được?
Hai người chúng tôi lập tức quay đầu lại nhìn năm người này bằng ánh mắt không mấy thân thiện.
Tên cầm đầu Vương Triều Dương nhìn thấy tôi và lão Phong đang trừng mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ không mấy thân thiện thì gã cũng nói ra một câu rất không thân thiện:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Nói mấy người là tiểu bạch kiểm đấy, không phục à?”
“Đúng đó, nhìn cái gì mà nhìn?”
“Các người không biết đến Vương Triều Dương - Vương sư huynh của chúng tôi sao?”
“...”
Mấy tên chó săn ở bên cạnh gã cũng lần lượt hét lên phụ họa, lộ ra bộ dáng ỷ thế hiếp người, còn tôi và lão Phong sao có thể chịu đựng được loại khẩu khí này nữa?
Lão Phong đập tay xuống bàn phát ra một tiếng “Phanh” trầm vang, sau đó lập tức đứng bật lên, trong miệng cũng lạnh giọng lên tiếng:
“Giữ cái miệng sạch sẽ một chút cho ông!”
Lúc cậu ấy đang nói chuyện, tôi cũng lập tức đứng dậy, trong mắt lộ ra một tia địch ý.
Những người xung quanh cũng chú ý đến động tĩnh ở nơi này, cho nên nguyên một đám cũng lần lượt nhìn lại đây.
Sau khi nhìn thấy khung cảnh giương cung bạt kiếm ở chỗ chúng tôi thì cũng đều xì xào bàn tán…
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh thấy vậy thì vội vàng kéo lấy vạt áo của tôi và lão Phong.
Sau đó chỉ nghe Dương Tuyết thấp giọng nói với tôi:
“Bỏ đi Đinh Phàm, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Phong Tuyết Hàn, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, ngồi xuống, ngồi xuống đi...”
Bởi vì có Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh khuyên bảo, hơn nữa hai chúng tôi cũng không muốn gây rắc rối, cho nên tôi cũng định ngồi xuống.
Tuy nhiên, chính vì động thái này của chúng tôi mà cái tên thanh niên cầm đầu kia lại tiếp tục trào phúng một tiếng:
“Ha ha, chỉ vậy thôi sao? Tôi còn tưởng bọn họ dám tới tìm tôi giao thủ chứ?”
“Ha ha ha, Vương sư huynh nói đùa rồi. Loại tán tu nhỏ bé này hoàn toàn không có tư cách kia.”
“Đúng đó Vương sư huynh, nếu bọn họ dám tới đây, ông đây cũng có thể đánh gãy răng bọn họ!”
“Ai! Không ngờ hai người đẹp này cư nhiên lại đi thích cái loại tiểu bạch kiểm như vậy.”
“Đúng đó, xem Vương sư huynh của chúng ta nam tính đến thế nào? Còn hai tên tiểu bạch kiểm này vừa thấy là đã biết chính là phế vật.”
“...”
Có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục, trong bất kỳ vòng tròn nào cũng sẽ luôn tồn tại mấy cái thứ não tàn tự cho mình là đúng, không đem người khác để vào mắt này.
Lão Phong và tôi không muốn gây rắc rối, nhưng điều đó không đại biểu cho việc chúng tôi sợ rắc rối.
Lúc này, chúng tôi đã hoàn toàn bị người ta coi như trò cười, có thể tùy ý trêu chọc và châm chọc.
Cho dù có giỏi nhịn đến đâu thì tôi cũng chịu không nổi nữa rồi, cho nên tôi nhướng mày một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng ngay tại chỗ.
Cuối cùng là nói thẳng với những người này: