“Hoặc là mấy người nhanh chóng cút ngay lập tức, hoặc là xem ai là phế vật...”
Tôi vừa nói ra những lời này, cái đám người do cái tên Vương Triều Dương cầm đầu đã lập tức phá lên cười “ha hả”.
“Cái gì, tên này vừa nói gì vậy?”
“Vương sư huynh, ý của tên này chính là muốn giao thủ với đám người chúng ta.”
“...”
Vương Triều Dương cười mấy tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống:
“Được thôi! Tôi cũng muốn xem một chút, một tên tiểu bạch kiểm như cậu sẽ có mấy cân mấy lượng, đồng thời cũng để cho hai vị sư muội nhìn thấy, hai người ở trước mặt tôi có bao nhiêu phế vật!”
Vương Triều Dương nói xong đã lập tức bước về phía trước một bước, mà đám đàn em ở bên cạnh còn đi theo mở miệng nói:
“Đúng vậy! Các người có dám tiến lên giao thủ không?”
“Thực ra thì để tôi lên là được rồi, Vương sư huynh không cần tự mình ra tay đâu!”
“...”
Lão Phong và tôi trực tiếp xốc lên băng ghế, chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh lại lôi kéo chúng tôi thêm lần nữa, sau đó chỉ nghe Dương Tuyết nói với cái tên Vương Triều Dương kia:
“Vương Triều Dương, anh đừng có mà đi quá xa.”
“Đúng đó, đừng đi quá xa.”
Nói xong, hai cô gái còn nói khẽ với tôi và lão Phong:
“Hai người bỏ qua đi, tên này có tiếng là gậy quấy phân heo*, thích gây chuyện khắp nơi. Hơn nữa, tu vi của gã cực cao, thậm chí cũng không kém anh chút nào đâu Đinh Phàm.”
(Gậy quấy phân heo: Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác ghét bỏ.)
“Chú Đinh, Phong Tuyết Hàn. Đừng chấp nhặt với gã làm gì, tên này chỉ là một con chó ghẻ* thích làm người ta phiền chết, anh càng nghiêm túc với gã thì càng khó chịu. Cho nên hai người đều nhịn một chút đi! Qua rồi sẽ không sao nữa đâu!”
(Chó ghẻ: ví những kẻ bị ghét bỏ, đáng ghê tởm)
Sở dĩ hai cô nàng này nói như vậy cũng là có lý do.
Vương Triều Dương là đại đệ tử của Kỳ Liên Giáo có tài năng xuất chúng và tu vi cũng cực kỳ cao.
Trong thế hệ trẻ, gã hoàn toàn có đủ khả năng cạnh tranh danh hiệu người đứng đầu.
Mà điều quan trọng nhất chính là tên này hành sự quái đản, còn đặc biệt keo kiệt, gã hoàn toàn chính là một tên gậy quấy phân heo ở trong thế hệ trẻ, làm cho người ta phiền muộn không thôi.
Cho nên bọn họ muốn để tôi và lão Phong nhịn một chút đừng xảy ra giao thoa gì với cái loại rác rưởi của Đạo môn này.
Nhưng lúc này, cái tên Vương Triều Dương lại cười nhạt một tiếng, sau đó lộ ra dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo nói:
“Hai vị sư muội xinh đẹp, sư huynh đây là sợ hai người mắc mưu mà bị lừa. Muốn tìm thì nên tìm một người đàn ông nam tính, đẹp trai, xuất thân từ danh môn đại phái, đạo pháp cao cường giống như sư huynh đây.
Hai người nhìn hai cái tên tiểu bạch kiểm này đi, bọn họ có thể xứng đôi vừa lứa với hai người sao?
Vừa thấy đã biết chính là cái loại không hấp dẫn mà còn phế vật.”
Nói xong, tên này còn sờ bộ râu quai nón xồm xoàm tự cho là đẹp của mình.
Dương Tuyết còn đang định nói thêm vài câu thì đã bị tôi ngăn lại.
Cái gì mà gậy quấy phân heo, cái gì mà hành sự quái đản chứ? Đó là bởi vì trước kia gã chưa từng gặp phải ông đây, số lượng phú nhị đại bị đánh tơi bời ở trong tay của tôi còn ít sao?
Loại người này chính là do thiếu đòn. Hơn nữa còn phải đánh cho gã tâm phục khẩu phục.
Nếu không gã sẽ lại không coi ai ra gì, cho nên hôm nay nếu đã dám chọc tới tôi và lão Phong, còn trực tiếp mắng hai người chúng tôi là tiểu bạch kiểm và phế vật.
Vậy một lát nữa phải lập tức cho gã biết, con mẹ nó, ai mới là một tên phế vật.
“Ở yên đó, hôm nay tôi cũng muốn nhìn một chút, cái tên tự xưng xuất thân từ danh môn đại phái, đạo pháp cao cường, có thể có bao nhiêu lợi hại.
Tôi là một tên phế vật, hay gã là một tên phế vật…”
Nói xong, tôi hất tay Dương Tuyết ra rồi tiến về phía trước vài bước, mà lão Phong cũng không phải là một tên dễ chọc.
Lúc này cậu ấy cũng không màng đến sự ngăn cản của Từ Lâm Tĩnh, quản gã có phải là đại đệ tử của Kỳ Liên Giáo hay không, cậu ấy cũng phải đi lên, chuẩn bị giáo huấn cho cái tên này một bài học nhớ đời…
*****
Khi Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy lão Phong và tôi như thế thì đã biết chính mình hoàn toàn không thể ngăn cản được, cho nên bọn họ cũng không quản nữa.
Còn mấy tên ở phía trước kia thật sự có chút kiêu ngạo.
Sau khi thấy chúng tôi như vậy thì trái lại cũng hoàn toàn không để ý tới, lúc này còn đang cười ha hả.
Vương Triều Dương của Kỳ Liên Giáo vẫn tiếp tục mở miệng khiêu khích:
“Nhóc con, coi như là cậu còn có bản lĩnh. Nhưng ở trước mặt tôi, mấy cái tên tán tu như các người thực chất chính là một đám phế vật!”
“Đúng vậy, Vương sư huynh nói đúng.”
“Vương sư huynh, dạy cho bọn họ một bài học đi!”
“Vương sư huynh, cho bọn họ thấy anh lợi hại như thế nào đi...”
“...”
Lũ chó săn ở bên cạnh Vương Triều Dương cứ cậu một lời tôi một chữ, không ngừng mở miệng phụ họa, sợ mình gây rắc rối còn chưa đủ lớn nên còn thổi thêm lửa.
Còn những người ở xung quanh cũng lần lượt chú ý về phía chúng tôi, dù sao đây cũng là nơi tổ chức tiệc.
Hiện tại đang là giờ dùng bữa nên lượng người đến rất đông.
Sau khi nhìn thấy tôi và lão Phong đang đối đầu với các đệ tử của Kỳ Liên Giáo, tất cả bọn họ đều vây quanh lại đây và bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.