Vì vậy, tôi ở trong mắt những người này chắc chắn sẽ thua.
Còn mấy tên chó săn của Vương Triều Dương thấy vậy cũng lần lượt phụ họa:
“Vương sư huynh uy vũ!”
“Một khi Kỳ Liên Công của Vương sư huynh vừa ra, tên nhóc con kia nhất định sẽ thua!”
“Đúng đó, dám giao thủ với Vương sư huynh của chúng ta, đúng là không biết tốt xấu.”
“...”
Bên này vừa dứt lời, Vương Triều Dương đã mang theo cỗ đạo khí Kỳ Liên cuồn cuộn này nghiền sát mà lao đến chỗ của tôi.
Trong khoảng khắc Vương Triều Dương tiến đến gần tôi thì đột nhiên ra tay.
Gã nhảy lên không trung, sau đó vỗ một chưởng xuống chỗ tôi.
Do Kỳ Liên Công đã vận chuyển, nên lúc này toàn bộ cơ thể của Vương Triều Dương được bao bọc trong từng đợt đạo khí màu trắng nhạt.
Đặc biệt là lòng bàn tay của gã dường như được phóng to ra, một chưởng này làm khí màu trắng nhanh chóng bay lại đây, tư thế này vừa nhìn qua là đã biết trâu bò cỡ nào, giống như thái sơn áp đỉnh.
Còn tôi thì vẫn đứng đó không nhúc nhích, sau khi nghe được lời bàn tán của những người xung quanh, trên khóe miệng của tôi cũng gợi lên một tia mỉm cười: Kỳ Liên Công sao?
Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, đạo khí màu tím đã tụ tập ở trên tay phải của tôi.
Nếu có người quan sát cẩn thận thì nhất định có thể phát hiện ra trên lòng bàn tay phải của tôi đã xuất hiện một tia điện quang đang chớp động.
Tuy nhiên, dưới tình huống như vậy, tất cả mọi người đã bị khí thế như thái sơn áp đỉnh tràn đầy uy vũ của Vương Triều Dương thu hút và hoàn toàn không chú ý đến tay phải của tôi.
Hơn nữa, có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này xong đều không khỏi lắc đầu như thể đã nhìn thấy được kết cục.
“Tại sao thằng nhóc đó không tránh đi chứ?”
“Cmn, tên nhóc đó bị dọa ngu rồi sao?”
“Ai! Xem ra vẫn không phải là đối thủ Vương Triều Dương rồi!”
“...”
Vương Triều Dương thấy tôi không hề né tránh thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Theo quan điểm của gã, với thực lực của tôi thì tuyệt đối không có khả năng tránh thoát được một chưởng này, cho nên tôi chắc chắn sẽ thua.
Thậm chí, ở trong đầu của gã cũng đã xuất hiện hình ảnh gã đánh bại tôi và làm thế nào để tỏ ra ngầu lòi ở trước mặt Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và mọi người xung quanh.
Nhưng ai biết được, trong khoảng khắc một chưởng của Vương Triều Dương sắp đánh trúng tôi thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tay phải của tôi đột nhiên vươn về phía trước rồi hướng thẳng vào Vương Triều Dương mà đi.
Tôi ra tay nhanh đến mức trực tiếp đập vào một chưởng của Vương Triều Dương.
Trong mắt của Vương Triều Dương và những người xung quanh, cho dù tôi có ứng đối được thì cũng không có khả năng đánh bại đối thủ, cùng lắm là miễn cưỡng phòng ngự.
Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả những người có mặt đều sợ tới ngây cả người, bởi vì ở trong lòng bàn tay phải của tôi đột nhiên “ầm” một tiếng.
Sau đó có một luồng điện quang đột nhiên bùng nổ từ trong lòng bàn tay của tôi.
Vương Triều Dương vừa nhìn thấy điện quang chớp động thì vừa lộ ra vẻ mặt kinh hãi vừa lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Nhưng cảm giác điện giật cũng nhanh chóng truyền khắp cơ thể của Vương Triều Dương.
Lông tơ trên người của gã cũng tự động dựng đứng.
Hơn nữa còn ngay trong khoảng khắc này, thân thể của đối phương thậm chí còn xuất hiện tình trạng cứng đờ, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của gã.
Không chỉ có như thế, một cỗ cảm giác ngứa ran ngay lập tức lan ra khắp cơ thể, thậm chí cơ thể của gã còn bị đánh bay ra ngoài ngay tại chỗ.
“Bang bang” hai tiếng thì đã ngã xuống mặt đất.
Bởi vì thân thể xuất hiện tình trạng cứng đờ, dẫn tới việc gã nhất thời không thể từ trên mặt đất bò dậy, thậm chí còn không tự chủ được mà run rẩy vài cái.
Khi những người xung quanh nhìn thấy điều này, nguyên một đám đều xem đến trợn tròn mắt.
Mẹ nó! Tình huống gì đây?
Sự đảo chiều này cũng quá nhanh rồi đấy?
Vương Triều Dương vận chuyển Kỳ Liên Công lại bất ngờ bị một tên tán tu không biết tên dùng một chưởng đánh bay ra ngoài, hơn nữa là sau khi ngã xuống đất còn không thể đứng dậy và không ngừng run rẩy ở trên mặt đất.
“Mạnh, mạnh quá!”
“Vương, Vương Triều Dương, thế nhưng, thế nhưng lại thua!”
“Làm sao có thể chứ? Vậy mà tên nhóc này lại có thể đánh bại Vương Triều Dương?”
“Người này, người này dùng công pháp gì vậy?”
“Vừa, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy điện lưu?”
“Tên này cư nhiên có thể thi triển đạo pháp thuộc tính điện? Chẳng lẽ tên này là người của Lục Liễu Trang?”
“...”
Mọi người xung quanh đều xem đến trợn tròn mắt, vốn tôi đây “khắp nơi bị quản chế” lại có thể chuyển bại thành thắng vào một kích cuối cùng?
Khiến cho nhiều người có mặt đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa còn có thể ở dưới Kỳ Liên Công lấy cứng đối cứng mà đánh bại đối thủ, việc này quả thực khó có thể tin được.
Bốn tên đàn em của Vương Triều Dương cũng lộ ra vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng khi thấy Vương Triều Dương vừa ngã xuống đất đã trợn trắng mắt và run rẩy như thế, bọn họ đều khiếp sợ.
Ở trong mắt của bọn họ, một người vô cùng mạnh mẽ và có thể tranh giành vị trí đứng đầu trong thế hệ trẻ như Vương Triều Dương sư huynh đây, cư nhiên lại bị một tên đạo sĩ trẻ không biết tên tuổi đánh cho trợn trắng mắt, cái này cũng quá nực cười rồi?
Nhưng bọn họ vẫn lần lượt chạy qua chỗ này.
“Vương sư huynh!”
“Vương sư huynh cảm thấy thế nào rồi?”
“...”
Vương Triều Dương nghĩ ngơi một lát rồi mới từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.
Trên mặt của gã lộ ra vẻ oán giận, sau khi nghe những người xung quanh đang bàn tán về mình thì càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.