Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1860

Chương 1860 Chương 1860

Nếu không lấy lại được thể diện, sau này gã sẽ cảm thấy xấu hổ khi lăn lộn ở trong Đạo môn mất:

“Nhóc con, không tồi, không tồi đâu. Vậy mà cậu lại biết đạo pháp thuộc tính điện, là tôi tính sai! Hiện tại, lại đến!”

Từ Lâm Tĩnh bên phía chúng tôi nghe xong lại ra vẻ cao hứng muốn chết:

“Vương Triều Dương, anh nên nhận thua đi! Nếu lại đến nữa thì anh sẽ bị đánh đến trợn trắng mắt đấy!”

Vương Triều Dương là một tên cực kỳ quan tâm đến sĩ diện, cho nên sau khi nghe được lời này thì càng không chịu nổi, gã hất những người ở bên cạnh ra, sau đó hướng về phía tôi rống lên một tiếng:

“Nhóc con, lại đến đi!”

Nói xong, gã lại vận chuyển Kỳ Liên Công và đột nhiên đánh về phía tôi...

*****

Thấy đối phương còn tới như vậy, tôi đương nhiên là không sợ rồi, bởi vì đối với cái loại gậy quấy phân heo luôn tự cho là đúng và cuồng vọng này thì chỉ có thể đánh đến khi gã chịu phục thì thôi.

Cho nên tôi lại vận khí.

Đối phương không phục, vậy đánh tới khi đối phương chịu phục thì thôi.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói cực kỳ uy nghiêm của một người đàn ông đột nhiên từ xa truyền đến.

“Dừng tay.”

Âm thanh này rất hùng hồn hữu lực, lúc này nghe vào lỗ tai lại có một loại cảm giác “Ong ong” rung động, khiến trong lòng tôi giật mình một cái.

Đây chắc chắn là một cao thủ, bởi vì ở bên trong âm thanh này còn pha trộn với một loại nội lực hồn hậu.

Sau khi nghe được giọng nói này, Vương Triều Dương đang ở trên không đánh úp lại cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi.

Dưới chân cũng ngừng lại, đạo khí ở trong cơ thể của gã cũng ngay tại lúc này đã bị cưỡng ép áp chế xuống.

Cơ thể cũng xoay chuyển 180 độ giữa không trung và từ bỏ công kích về phía tôi.

Mà tôi nhìn thấy đối phương hành động như vậy thì cũng thu hồi đạo khí của mình lại.

Còn những người xung quanh thì xị mặt xuống, vốn đang diễn ra một trận đại chiến kịch liệt, đột nhiên bị kêu ngừng như thế thì ai cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí là có một tên đạo sĩ trẻ ở trong đó còn có chút bất mãn mà trực tiếp hô lên một câu:

“Là ai? Ăn phân đúng không? Không nhìn thấy người ta đang luận võ sao?”

Nhưng ngay khi người này vừa dứt lời, một đạo sĩ già ở bên cạnh người này đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, sau đó đối phương lập tức che miệng của tên đạo sĩ trẻ kia lại:

“Đồ đệ, con đang nói bậy gì đó. Đó là chưởng môn của Kỳ Liên Giáo, Thanh Sơn chân nhân.”

Người kia nghe xong cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu chẳng may đắc tội với một quái vật khổng lồ như Kỳ Liên Giáo đây thì loại tán tu như thầy trò bọn họ sẽ hoàn toàn không có chỗ đứng trong giang hồ.

Ngay sau đó, chỉ thấy đám đông tự động chia thành hai hàng, tiếp đó lại thấy một ông già cường tráng khoảng năm mươi tuổi mang theo hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước từng bước một tới đấy.

Khi Vương Triều Dương và bốn tên đàn em của gã thấy vậy, sắc mặt của nguyên một đám đều thay đổi, sau đó vội vàng chạy về phía đối phương.

Nhưng ngay tại lúc Vương Triều Dương đi ngang qua tôi, gã còn hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái, trong miệng cũng nói một câu:

“Nhóc con, vận khí của cậu tốt đấy!”

Nói xong thì chạy chậm qua chỗ đó.

Sau khi bọn họ đi tới trước mặt ba người kia xong, Vương Triều Dương cùng bốn tên đàn em của gã vội vàng nói với ba người kia:

“Đệ tử Vương Triều Dương, bái kiến chưởng môn sư phụ! Bái kiến Cam Phong sư thúc, Tấn Nguyên sư thúc…”

Vương Triều Dương vừa dứt lời, một thanh niên khác đã hô lên với những người này:

“Bái kiến tông chủ.”

“Bái kiến cốc chủ.”

“...”

Mà ba người này không phải ai khác mà chính là ba vị đại lão hùng cứ núi Kỳ Liên.

Ông lão vạm vỡ đứng đầu là chưởng môn của Kỳ Liên Giáo, Đồ Thanh Sơn.

Hai người còn lại theo thứ tự là tông chủ Cam Phong đạo nhân của Huyền Âm Tông và cốc chủ Tấn Nguyên chân nhân của Phi Hổ Cốc.

Mà ba vị này đều là những cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở trên giang hồ.

Rất nhiều người đều nhận ra bọn họ và bắt đầu nói chuyện một cách thận trọng, nhưng âm lượng cũng không dám quá lớn, sợ đắc tội với ba đại lão của núi Kỳ Liên.

Còn tôi thì chỉ đứng đó nhìn mà không làm ra bất cứ động tác nào.

Sau khi Thanh Sơn chân nhân nhìn thấy các đệ tử đến yết kiến, sau đó chỉ nghe Thanh Sơn chân nhân nói:

“Triều Dương, tại sao lại ở chỗ này đánh nhau với người ta?”

Trong giọng điệu của ông ấy có mang theo một tia nghiêm khắc.

Vương Triều Dương được xem là gậy quấy phân heo ở trong Đạo môn, cho nên rất có năng lực đối phó với loại chuyện này, gã đè nén lửa giận ở trong lòng, cố nở một nụ cười ngượng:

“Hắc hắc, sư phụ, con chỉ đang cùng vị đạo hữu kia luận bàn một chút thôi mà. Đúng không, nhóc con?”

Nói xong gã còn hô một tiếng về phía tôi, biểu tình đó rõ ràng là muốn tôi phối hợp với gã, đồng thời ở trong đó còn mang theo giọng điệu đe dọa.

Mà mấy người Thanh Sơn chân nhân cũng đồng thời nhìn về phía tôi, nhưng tôi lại không cho gã một chút mặt mũi nào mà nói thẳng không chút cố kỵ trước mặt hơn trăm người có mặt tại đây:

“Đồ đệ của ngài quá mức kiêu ngạo, nói năng lỗ mãng. Nếu không có người quản giáo gã, vậy tôi sẽ dạy dỗ gã một chút...”

Lúc tôi nói ra những lời này, rất nhiều người có mặt đều nghe đến ngây ngẩn cả người.

Tình huống gì đây? Trước mặt sư phụ của đối phương, tôi lại nói muốn dạy dỗ đồ đệ của ông ta một bài học, còn biến tướng nói người ta không quản giáo tốt đệ tử?

Bình Luận (0)
Comment