Rất nhiều người có mặt đều bị dọa cho sợ ngây người, đồng thời còn cho rằng tôi đang tự mình chuốc lấy phiền phức.
Suy cho cùng, Kỳ Liên Giáo cũng là danh môn đại phái và là đại giáo uy chấn ở phía Tây Bắc.
Mặc dù những gì tôi nói đều đúng và không hề phóng đại, mà sự thật cũng chính là như vậy.
Vương Triều Dương kiêu ngạo, ương ngạnh, vừa lên đã chửi bới người khác, nói năng còn lỗ mãng, vân vân.
Cho nên lúc này mới dẫn đến một cuộc chiến, nhưng dù sao đối phương cũng là đại môn đại phái mà!
Đặc biệt là môn phái này còn để ý đến thể diện nhất.
Vạn nhất chọc phải Kỳ Liên Giáo, vậy thì một tên tán như tôi dù cho hôm nay không có trở ngại, về sau làm sao còn có thể lăn lộn ở bên trong Đạo môn nữa?
Nhưng tôi thì sao! Tôi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh với vị chưởng môn của Kỳ Liên Giáo ở phía đối diện.
Còn cái loại người như Vương Triều Dương đây chính là nuông chiều muốn hỏng đến nơi rồi, càng nhân nhượng thì càng trở nên khác người, càng không đem người khác để vào mắt.
Đặc biệt là đối với những tán tu không có thế lực như chúng tôi, bọn họ lại càng coi thường chúng tôi hơn, cho nên hôm nay tôi phải làm con chim đầu đàn này.
Đồng thời cũng là để Vương Triều Dương và Kỳ Liên Giáo của gã biết, các tán tu cũng không phải dễ chọc như vậy, càng không phải tùy tiện là có thể bắt nạt, chứ đừng nói đến người có thể tùy ý ức hiếp.
Hơn nữa, cho dù có phải đắc tội với Kỳ Liên Giáo thì sao?
Giang hồ rộng lớn như thế, thế lực của đối phương cũng chỉ ở phía Tây Bắc.
Chẳng lẽ tôi phải sợ Kỳ Liên Giáo của các người sao?
Cho nên, tôi mới nói ra một câu vả thẳng vào mặt của Vương Triều Dương và Kỳ Liên Giáo như thế.
Nhưng Vương Triều Dương đang đứng ở trước mặt Thanh Sơn chân nhân lại tức giận đến hộc máu.
Trước mặt sư phụ của gã mà còn không cho gã mặt mũi như thế, khiến gã mất hết sĩ diện như vậy thì đương nhiên là phải cực kỳ tức giận rồi, thế là gã nói thẳng với tôi:
“Nhóc con, cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy?”
“Làm sao? Còn muốn tới luyện võ một lần nữa sao?”
Tôi mắt lạnh mở miệng nói.
“Mẹ nó, cậu nghĩ tôi sợ cậu sao?”
Vương Triều Dương tiếp tục nói, đạo khí lại bắt đầu vận chuyển như muốn cùng tôi tái chiến một trận nữa.
Gã cảm thấy mặt mũi của chính mình mất sạch rồi, nếu không lấy lại được thì sau này thật đúng là khó có thể lăn lộn được.
Nhưng kết quả là sắc mặt của Thanh Sơn chân nhân lại trầm xuống, sau đó quát lớn ngay tại chỗ:
“Còn chưa đủ mất mặt à? Nếu người ta muốn hạ sát thủ thì vừa rồi lúc con ngã xuống đất cũng đã chết rồi!”
“Sư phụ, vừa rồi là do con không có dùng toàn lực! Lần này sẽ không như vậy đâu.”
Dù sao thì cái loại thiên chi kiêu tử, lại là cái gậy quấy phân heo như Vương Triều Dương đây đương nhiên không phục rồi.
Nhưng Thanh Sơn chân nhân hiểu rất rõ đồ đệ của mình, đồng thời ông ấy cũng biết đồ đệ nhà mình thích ỷ thế hiếp người, cho nên lúc này cũng muốn tận dụng cơ hội này để kìm chế và áp chế tính khí của gã lại một chút.
Cho nên ông ấy lại lên tiếng:
“Thua chính là thua, chẳng lẽ con đường đường là đại đệ tử của Kỳ Liên Giáo còn không chịu nổi việc nhận thua sao?”
Vương Triều Dương nghe đến đó, lúc này mới có chút không cam lòng mà cúi đầu.
Bởi vì gã biết sư phụ nhà mình đã tức giận rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ đang tự mình chuốc thêm rắc rối mà thôi.
“Vâng, thưa sư phụ!”
Thanh Sơn chân nhân nhìn thấy đồ đệ của mình cúi đầu thì cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn tôi nói:
“Không biết tiểu hữu đến từ môn phái hay tông môn nào, tuổi còn trẻ như vậy lại có thể đạt đến loại đạo hạnh này?”
Xem ra, Thanh Sơn chân nhân vẫn là một tiền bối hiểu rõ lí lẽ, không phải là người bao che khuyết điểm lại không biết đúng sai của đồ đệ nhà mình.
Cho nên hiện giờ nghe được câu hỏi của đối phương, tôi cũng lịch sự chắp tay lại rồi mở miệng nói:
“Không môn không phái.”
Thanh Sơn chân nhân nghe tôi trả lời như vậy thì cười nhạt một tiếng, sau đó không tiếp tục nói chuyện nữa mà liếc mắt nhìn chăm chú vào tôi.
“Hay cho một câu không môn không phái...”
Nói xong thì lập tức quay người và mang theo mọi người rời khỏi đây, nhưng trước khi rời đi, Vương Triều Dương lại chỉ tay vào tôi nói:
“Nhóc con, trong giải đấu long hổ tranh bá, xem tôi đánh chết cậu như thế nào…”
*****
Lúc này Vương Triều Dương đã hung hăng nói một câu như vậy, sau đó trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người mà đi theo Thanh Sơn chân nhân rời khỏi đây.
Còn tôi chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua tên này. Đánh chết tôi sao? Thật là buồn cười.
Nếu như tôi thực sự muốn đánh bại tên này thì gã hoàn toàn không có cơ hội nào có thể so chiêu với tôi, cho nên tôi hoàn toàn không để lời này vào trong lòng, chỉ ngồi vào chỗ của mình.
Nhưng những người xung quanh lại lộ ra ánh mắt khác thường mà nhìn về phía tôi.
“Tên này thật kiêu ngạo! Cư nhiên đánh vào mặt của Thanh Sơn chân nhân!”
“Xong rồi, tên này đắc tội với Vương Triều Dương rồi, về sau nhất định sẽ bị tên gậy quấy phân heo kia dây dưa không ngừng.”
“Nhưng nói đi thì cũng phải nói về, đạo hạnh của tên này đúng là không tệ.”
“Nói như vậy cũng không sai, đúng là có chút lợi hại.”
“Dù sao trên cuộc thi đấu tranh tài, …”
“...”
Mọi người xung quanh nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất về tôi, nhưng tôi lại nghe tai này rồi lọt qua tai kia.
Còn ba người lão Phong, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh cũng ngồi xuống ở bên cạnh tôi.