Lúc này chỉ thấy Từ Lâm Tĩnh có chút kích động mà nói với tôi:
“Chú Đinh, tôi vẫn luôn cho rằng chú rất lợi hại, nhưng không ngờ hiện tại chú lại lợi hại tới mức có thể đánh bại Vương Triều Dương!”
“Đinh Phàm, thứ vừa rồi là một loại đạo thuật mới của anh sao? Còn là loại có thuộc tính điện.”
Dương Tuyết cũng hỏi một câu.
Nhưng tôi vừa nghe đến đó thì lại khẽ mỉm cười rồi nói:
“Gì mà đạo thuật mới chứ, cái này chính là thứ mà vừa rồi chúng ta đã nói đến, linh lực Tử Điện.”
Giọng của tôi không lớn nhưng Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh lại nghe rất rõ ràng.
Sau khi nghe xong lời này, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi, trừng lớn hai mắt, trên mặt cũng lộ ra một tia kinh hãi.
“Đinh, chú Đinh, đây, cái này là thật à?”
“Vậy linh lực Tử Điện này cũng quá lợi hại rồi!”
Hai cô gái tiếp tục nói, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.
Lão Phong và tôi lại nhìn nhau mỉm cười, bởi vì lần đầu tiên hai người chúng tôi phát hiện ra linh lực Tử Điện này, dường như đều lộ ra biểu tình kinh ngạc như thế.
“Linh lực do viên đá này tỏa ra rất mạnh mẽ.”
“Nếu lợi hại như vậy, vậy có phải chúng ta cũng có thể hấp thu và sử dụng nó?
Nếu nói như thế, vậy chẳng phải tất cả chúng ta đều có thể dự trữ một ít linh khí thuộc tính điện sao?
Vậy chẳng phải từ bây giờ chúng ta sẽ nắm giữ năng lực thuộc tính sao? Oa oa oa, phấn khích quá!”
Từ Lâm Tĩnh vui vẻ nói, cho rằng chính mình đã phát hiện được một thế giới mới.
Nhưng tôi lại lộ ra vẻ mặt cười khổ, nếu được như vậy thì tốt quá. Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì lão Phong đã nói:
“Cô nằm mơ đi! Chỉ có lão Đinh mới có thể sử dụng viên đá này thôi, chúng ta cũng đừng nghĩ tới nữa.”
“Hả? Tại sao vậy?”
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đều cảm thấy ngạc nhiên mà “Hả” lên một tiếng, sau đó chỉ nghe tôi trả lời một câu:
“Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là có liên quan tới việc tôi kích hoạt viên đá vàng tím này thì phải?”
Tiếp theo, tôi đã kể cho bọn họ nghe toàn bộ quá trình mà tôi và lão Phong đã phát hiện ra viên đá thuộc tính này như thế nào, mà hai cô gái vừa nghe xong cũng đã hiểu ra.
Bởi vì viên đá Tử Điện này vô cùng đặc biệt, cho nên môi giới thuộc Ngũ Hành hoàn toàn không có cách nào có thể thôi động và kích hoạt viên đá này.
Còn cách để kích hoạt viên đá này là sử dụng Hỏa Thiên Khí của tôi, mà đây có thể là lý do khiến tôi là người duy nhất có thể sử dụng khí tím.
Nói xong tôi còn lấy viên đá vàng tím này ra và đưa cho hai cô gái lặng lẽ nhìn vài lần, nhưng loại bảo bối này không thể lộ ra ngoài sáng.
Cho nên sau khi hai cô gái nhìn nó được một lúc, bọn họ đã yêu cầu tôi cất nó cho thật kỹ, dù sao thứ này cũng là một pháp bảo siêu cấp, có thể cho người sử dụng có được thuộc tính nguyên lực của viên đá.
Sau đó, ở phía bên bàn của chúng tôi cũng đi tới mấy vị đạo hữu xa lạ, vì vậy chúng tôi cũng không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.
Buổi tiệc cũng theo đó mà bắt đầu.
Về phần chuyện trước đó có liên quan đến Vương Triều Dương cũng đã bị chúng tôi vứt lên tới chín tầng mây rồi.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người chúng tôi còn đi dạo chung quanh đây, đồng thời cũng đi đến phía sau núi và đi dạo hội giao lưu thêm một lúc.
Trong lúc này cũng xuất hiện một số bảo vật hay phù trận rất hấp dẫn của Đạo môn, nhưng ở trong tay của chúng tôi lại không có đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi, cho nên chỉ có thể đi xem náo nhiệt.
Ngoài những thứ này, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy bảo vật mà Tam Tiền tán nhân đã nói.
Thứ này là một viên Nguyệt Hoa Châu, hạt châu kia toàn thân trong suốt như pha lê.
Sở dĩ nó được gọi là “Nguyệt Hoa” là vì những hạt châu kia có thể hội tụ tinh khí của ánh trăng.
Xa xa nhìn lại sẽ nhìn thấy sương trắng lượn lờ tụ lại tựa như ánh trăng buông xuống, mà loại hạt châu này cũng thuộc về một loại dạ minh châu.
Nhưng nó lại trân quý hơn cả dạ minh châu là vì công dụng hội tụ tinh khí của ánh trăng, cho nên đối với một số yêu ma tinh quái mà nói, thứ này là vô cùng trân quý.
Bởi vì ngoại trừ việc hấp thu linh khí trời đất để tu luyện ra thì tinh quái còn cần phải hấp thu ánh trăng nữa, nhưng nếu có được một hạt châu có thể trợ giúp hội tụ ánh trăng, vậy thì tốc độ tu hành của đối phương đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Ở trong mắt của người thường, thứ này có thể không có tác dụng gì, nhiều nhất là được xem như một vật trang trí, nhưng đối với một số tông môn lớn có được linh thú thì nó lại có giá trị cực kỳ cao.
Vì vậy, viên Nguyệt Hoa Châu này cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều tông giáo của Đạo môn.
Cuối cùng thì nó đã bị người của phủ Thiên Sư ở núi Long Hổ dùng giá cao đổi lấy.
Trong thời gian này, Từ Lâm Tĩnh và lão Phong thỉnh thoảng sẽ trêu chọc Dương Tuyết và tôi về vấn đề tình cảm.
Cả hai chúng tôi đều có chút im lặng, hoặc ở một mức độ nào đó, tôi đã bắt đầu ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa tôi và Dương Tuyết.
Trong loại trạng thái này, có lẽ nếu kéo dài thời gian thêm chút nữa, nói không chừng giữa chúng tôi sẽ phát sinh một chút thăng hoa thì sao!
Sau khi đi dạo ở sau núi xong, chúng tôi mới tách ra khỏi Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh...
Khi chúng tôi quay trở về nơi ở của mình thì đã là hơn mười giờ tối.