Lão Phong và tôi tùy tiện trò chuyện với nhau vài câu rồi ngã đầu ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau hội giao lưu vẫn tiếp tục được tổ chức.
Các đại lão một phương vẫn còn đang thảo luận về một số việc trọng yếu của Đạo môn.
Bởi vì Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh được bạn bè khác trong Đạo môn rủ đi chơi, cho nên tôi và lão Phong cũng đi loanh quanh chỗ này chỗ nọ một chút.
Đầu tiên là nhìn xem phong cảnh của Tử Tiêu Phong, thứ hai là tìm kiếm sự tồn tại của người trong gia tộc họ Lương, thứ ba là tìm kiếm mối nguy hiểm đang tiềm ẩn.
Dù sao trước khi lên núi, chúng tôi đã nghe được trong miệng của người lái xe, cho nên có khả năng là yêu đạo của tà giáo Nhật Nguyệt đã đến ngọn núi này trước chúng tôi.
Tuy nhiên, mặc dù đã trôi qua nhiều ngày, nhưng chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của tên yêu đạo nào.
Chúng tôi vẫn phải cảnh giác và không thể thả lỏng.
Tuy nhiên một ngày trôi qua vội vã mà vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì, nhưng tôi lại ngoài ý muốn gặp được mấy người nước ngoài.
Không sai, chính là những người nước ngoài đến từ Tây Vực có mái tóc màu vàng và mắt xanh, còn có mấy người đến từ quốc đảo Phù Tang và những người đến từ khu vực Nam Dương có nước da sẫm màu.
Tôi nghe thấy một vị đồng đạo ở bên cạnh đang nói về những người nước ngoài này.
Bọn họ là những người được các cao tầng của Đạo môn đặc biệt mời tới tham dự đại hội tranh bá của Đạo môn, nói là đến đây để giao lưu học thuật và thúc đẩy sự phát triển.
Đối với điều này thì tôi lại cảm thấy khá mới lạ, đồng thời ở trong lòng cũng dâng lên một tia chờ mong, những người tu hành trẻ tuổi ngoài Trung Nguyên này có Đạo hạnh và thực lực như thế nào đây?
Một ngày nữa lại trôi qua vội vã, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra cuộc so tài long hổ tranh bá.
Đối với ngày này, toàn bộ thế hệ trẻ của Đạo môn đều đang xoa quyền chà chưởng.
Đây không chỉ là một trận thi đấu mà còn là cơ hội nhất minh kinh nhân*, cái này không đơn giản chỉ là phần thưởng dành cho người chiến thắng cuối cùng, chỉ cần lên võ đài tranh bá và thông qua cuộc đánh giá của ban trọng tài thì gần như có thể nhận được những phần thưởng khác nhau.
(Nhất minh kinh nhân: Ám chỉ bình thường không có biểu hiện gì xuất sắc, nhưng đột nhiên lại làm ra thành tích kinh người.)
Nếu có thể giành chiến thắng ở trên võ đài, phần thưởng đương nhiên sẽ phong phú hơn.
Theo cơ chế khen thưởng, hầu như mỗi một vị đồng đạo trẻ tuổi nào cũng muốn đi lên thử.
Ngay cả khi không giành chiến thắng thì vẫn có khả năng thông qua đánh giá mà nhận được phần thưởng hậu hĩnh tương ứng.
Vào ngày này, lão Phong và tôi đã dậy từ rất sớm.
Sau khi ăn sáng tại nhà ăn xong, chúng tôi đã đi thẳng đến địa điểm tổ chức đại hội.
Địa điểm tổ chức đại hội đã được dựng xong, chờ đến khi chúng tôi đi vào nơi này lần nữa thì thấy nơi này đã được xây dựng như một sân bóng rổ ở trong nhà.
Nếu lấy chính giữa quảng trường làm trung tâm, các khán đài bằng khung sắt ở xung quanh đã vượt qua các mái nhà ở chung quanh.
Từ xa nhìn lại thì trông nó giống như một tổ chim thép khổng lồ, nếu như ngồi đầy hết các ghế thì việc chứa hơn một ngàn người đều không có vấn đề gì…
*****
Lúc này, số lượng người ngồi ở bên trong hội trường đã nhiều hơn một nửa, mặc dù vẫn chưa tiến vào nhưng chúng tôi đã lập tức cảm nhận được sự ồn ào náo động ở bên trong.
Mỗi một người đều đang mang dáng vẻ xoa quyền chà chưởng và nóng lòng muốn được lên võ đài để hoạt động gân cốt của mình.
Sau khi tôi và lão Phong bước vào hội trường, chúng tôi nhìn lướt qua xung quanh, đồng thời cũng nhìn thấy phái Mao Sơn và phái Võ Đang ở cách đó không xa,
Chỉ là tôi không có nhìn thấy thân ảnh của Từ Lâm Tĩnh và Dương Tuyết ở đâu, nhưng chúng tôi lại gặp được Ngô Hưng Long và Tống Sơn Hà.
Ngô Hưng Long vẫn tỏ ra rất thân thiện và ôm quyền với chúng tôi từ xa, tôi và lão Phong thấy vậy thì cũng chắp tay thể hiện hữu hảo.
Chỉ là cái tên Tống Sơn Hà này đứng ở trước mặt một người đàn ông gầy gò, trong mắt mang theo một tia địch ý mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau đó còn chỉ tay về phía tôi, bộ dạng đó giống như đang nói điều gì đó với người đàn ông bên cạnh, nhưng người đàn ông gầy gò lại lộ ra vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn về phía tôi và lão Phong.
Lão Phong và tôi cũng nhìn về phía đối phương vài lần, trên môi của hai người chúng tôi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt rồi tiếp tục đi về phía trước.
Võ đài tranh bá cũng được phân chia thành các khu vực khác nhau, cấp độ của vé càng cao thì cách võ đài càng gần, còn cái loại vé màu đen của tôi và lão Phong, chỉ có thể ngồi ở phía xa để quan sát trận chiến.
Mà cái đài quan sát trận chiến này đã được nhuộm thành năm màu: tím, xanh, trắng, vàng và đen.
Lão Phong và tôi dựa theo màu sắc này mà đi thẳng đến khu vực màu đen.
Vừa đến nơi này đã nghe thấy có người gọi mình:
“Đinh Phàm đạo hữu, Đinh Phàm đạo hữu…”
Nghe thấy giọng nói này, lão Phong và tôi cũng thuận thế mà nhìn sang đó.
Sau đó nhìn thấy ở khu vực màu đen cách đó không xa có ba thanh niên đang ngồi.
Mặc dù vừa nhìn thấy ba thanh niên này, thoạt đầu tôi chưa có nhận ra bọn họ, nhưng sau khi tôi cẩn thận quan sát thì mới phát hiện, ba người kia lại là người quen theo thứ tự là Lỗ Quang, Chu Nhất Thác và Từ Khôn mà tôi đã gặp ở Thượng Thương Quan.