Ba người họ đều có tu vi bình thường nhưng lúc đó đều lên võ đài để tranh phong.
Tôi không ngờ đã lâu như vậy rồi mà họ vẫn có thể nhận ra tôi.
Nếu lúc này có thể gặp lại nhau thì cũng coi như là có duyên.
Thế là tôi mang theo nụ cười rạng rỡ cùng với lão Phong đi thẳng qua đó chào hỏi.
“Ba vị, đã lâu không gặp!”
“Đinh đạo hữu, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau.”
Lỗ Quang cười ha hả nói.
“Hai vị, ngồi ở đây!”
Từ Khôn chỉ thẳng vào vị trí ở bên cạnh.
Chu Nhất Thác cũng lộ ra một tia mỉm cười:
“Năm đó chúng ta cùng cạnh tranh trên Thượng Thương Quan, không ngờ lần này lại có khả năng phải tranh bá ở trên Cửu Tiêu Quan rồi!”
Nghe đến đó, mọi người đều cười “Ha ha ha”, bầu không khí rất hài hòa.
Lão Phong và tôi ngồi xuống, sau đó cũng tùy tiện trò chuyện với nhau vài ba câu.
Bọn họ nói, sau khi ba người họ rời khỏi Thượng Thương Quan đã tăng cường mối quan hệ với nhau, sau đó cùng nhau lang bạt giang hồ, hành tẩu trong đô thị, đuổi ma bắt quỷ và làm không ít chuyện tốt khác.
Nhưng trước khi đi đến Cửu Tiêu Quan, bọn họ phải đối phó một con ác quỷ, cho nên mới tới chậm một chút.
Thẳng đến sáng sớm ngày hôm nay thì bọn họ mới miễn cưỡng đuổi kịp lúc cuộc thi tranh bá bắt đầu.
Chúng tôi trò chuyện với nhau thêm một chút, mà người tụ tập đến đấu trường võ thuật cũng càng ngày càng nhiều.
Những người tu hành trẻ tuổi ở nước ngoài cũng lần lượt bước vào đấu trường võ thuật.
Khi bọn họ bước vào trong đấu trường võ thuật đã làm ra phản ứng rất kịch liệt.
Đặc biệt là người tu hành đến từ quốc đảo Phù Tang đã lập tức bị một số đồng đạo trẻ tuổi khí thịnh tuyên bố thách đấu ngay khi vừa mới tiến vào đấu trường, nói cái gì mà chỉ cần người tu hành của quốc đảo Phù Tang vừa lên võ đài thì bọn họ sẽ đi lên đánh đối phương tàn phế…
Khoảng mười giờ sáng, cuối cùng các cao tầng của Đạo Môn cũng tiến vào đấu trường võ thuật, mà điều này cũng đại biểu cho trận long hổ tranh tài sắp bắt đầu.
Những người này đều là chưởng môn của các phái, đại lão, tiền bối, vân vân.
Vị trí mà bọn họ ngồi là ở phía đối diện trực tiếp với võ đài.
Sau khi các vị đại lão đó tiến vào đấu trường võ thuật, minh chủ Bạch Nguyệt chân nhân của Đạo Minh mới chậm rãi bước lên võ đài.
Bạch Nguyệt chân nhân vẫn một thân áo tím, lúc này đứng ở trên võ đài, chấp tay về phía toàn thể đấu trường võ thuật, đông đảo đồng đạo vừa nhìn thấy Bạch Nguyệt chân nhân xuất hiện cũng trở nên im lặng.
Sau khi hiện trường trở nên yên tĩnh, minh chủ của Đạo Minh đột nhiên nói với toàn thể đấu trường võ thuật:
“Đồng đạo khắp thiên hạ, hôm nay, lại đến giải đấu long hổ tranh bá được tổ chức 5 năm một lần.”
Vừa nói ra lời này, khung cảnh lại lần nữa trở nên sôi động.
“A!”
“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”
“Minh chủ mau tuyên bố bắt đầu đi! Tôi sắp chờ không nổi nữa rồi.”
“Ha ha ha, tôi cũng háo hứng đến mức không nhịn nổi nữa rồi.”
“...”
Âm thanh to lớn vang dội truyền khắp toàn bộ Tử Tiêu Phong.
Phải đến một hai phút sau, khung cảnh mới trở nên yên tĩnh.
Tiếp theo, Bạch Nguyệt chân nhân lại lên tiếng:
“Ha ha ha! Nhìn thấy mọi người nhiệt huyết như vậy, bần đạo cũng lấy làm vui mừng. Nhưng đại hội lần này lại có chỗ khác biệt, bởi vì chúng tôi có mời tới chư vị đồng đạo ở nước ngoài!”
Vừa dứt lời, khung cảnh lại tràn ngập tiếng bàn tán.
Bạch Nguyệt chân nhân dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Trước hết, tôi xin giới thiệu một chút về vị đạo hữu đại biểu cho đoàn nước ngoài này.”
Nói xong, ông ấy chỉ thẳng vào ba người tóc vàng rồi nói:
“Đây là Hồng Y của Tòa thánh Tây Vực, Mã Đinh.”
Nói xong, một người nước ngoài trung niên đã đứng dậy vẫy tay chào mọi người.
Hai người nam nữ trẻ tuổi ở bên cạnh cũng vẫy tay chào.
Tòa thánh Tây Vực nằm ở phía Tây này là một tông môn có tiếng tăm lừng lẫy, là một nơi kiểm soát toàn bộ khu vực ở phía Tây và cũng là người đứng đầu.
Ngay sau đó, Bạch Nguyệt chân nhân lại chỉ tay vào hai người nói:
“Hai người này là sư phụ A Y tới từ nước Xiêm La ở Nam Dương!”
Nói xong, một ông lão dẫn theo một thanh niên gầy gò da ngăm, cung kính nói một câu “Sawadika”.
Nhưng việc này vẫn chưa kết thúc, Bạch Nguyệt chân nhân lại hướng về phía ba người nói:
“Ba vị này là Âm Dương Sư Công Đằng tới từ quốc đảo Phù Tang ở Nam Dương.”
Ba vị Âm Dương Sư tới từ quốc đảo Phú Tang vừa nghe được lời giới thiệu thì đồng loạt đứng lên.
Trong miệng trực tiếp đáp lại Bạch Nguyệt chân nhân bằng một tiếng “Kon'nichiwa ”, sau đó chỉnh tề cúi đầu.
Kết quả hiện trường lại lần nữa bùng nổ, e rằng mỗi một đồng đạo đang ngồi ở đây đều không có ấn tượng tốt gì đối với mấy người Âm Dương Sư tới từ quốc đảo này.
Thẳng đến một hai phút sau, Bạch Nguyệt chân nhân mới lên tiếng:
“Trong giải đấu long hổ tranh bá lần này không chỉ có độ thử thách cao hơn mà phần thưởng cũng rất phong phú. Người đứng đầu sẽ nhận được Âm Dương Kính Tử Kim…”
Trong lúc đang nói chuyện, đồng tử ở bên cạnh ông ấy đã mở ra một chiếc hộp, sau đó chỉ thấy Bạch Nguyệt chân nhân lấy từ bên trong ra một chiếc gương đồng màu vàng tím.
Chiếc gương được phủ một lớp vàng tím, tỏa sáng rực rỡ. Mà thứ này vừa xuất hiện đã làm đông đảo đồng đạo có mặt lại trở nên ồn ào náo động.
“Cmn, Bảo Kính Tử Kim?”
“Mẹ nó, Đạo Minh đây là đang dốc hết vốn liếng sao?”
“Trong truyền thuyết có nói, chiếc gương này có uy lực vô song, có thể chiếu bách quỷ!”