Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1869

Chương 1869 Chương 1869

“Tôi cũng cảm thấy là Âu Dương Phi. Anh trai của anh ta được công nhận là người mạnh nhất ở trong đại hội lần trước.”

“Nhưng vì sao tôi cảm thấy Âu Dương Phi có chút treo nhỉ!”

“...”

Trong lòng của rất nhiều người đều xem đến mức cảm thấy thấp thỏm không yên và đều muốn nhanh chóng biết được kết quả.

Không chỉ có như thế, ngay cả mấy vị cao thủ tiền bối ở trên đài cao cũng không tự chủ được mà nheo hai mắt lại.

Bọn họ thân là những người lãnh đạo của Đạo Minh đương thời, là đại lão của các thế lực ở khắp mọi nơi, cho nên bọn họ cũng muốn nhìn một chút, cái tên cao thủ trẻ tuổi của nước Xiêm La ngoại lai này so với cao thủ trẻ tuổi của Trung Nguyên chúng tôi, ai mạnh hơn ai?

Đặc biệt là trang chủ Âu Dương Tổ Hỉ của Lục Liễu Trang, đang cực kỳ chú ý đến kết quả của trận chiến này, dù sao đối phương cũng là người con thứ hai của ông ta.

Nhưng trái lại là cái vị sư phụ A Y của nước Xiêm La này, trên mặt của ông ta rất bình tĩnh, thậm chí là ở trên khóe môi còn treo một nụ cười.

Nhìn thấy cảnh này, tôi theo bản năng hỏi lão Phong một câu:

“Lão Phong, cậu nghĩ ai sẽ thắng?”

Lão Phong lắc đầu:

“Cũng khó mà nói, dù sao tôi cũng chưa từng gặp một vị cao thủ nào của nước Xiêm.”

Tôi gật đầu và không tiếp tục hỏi nữa, sau đó chỉ mở to hai mắt, rồi nhìn chằm chằm lên võ đài.

Theo tro bụi dần dần tan đi, những bóng người ở trên võ đài cũng dần dần hiện ra, nhưng ngay khi bóng người dần trở nên rõ ràng, đồng tử của mỗi một người có mặt cũng vô thức giãn ra một chút.

Bởi vì chúng tôi phát hiện, bóng người đứng thẳng ở trên võ đài cư nhiên là cái tên cao thủ của thế hệ trẻ tuổi Ba Tụng đến từ nước Xiêm La kia, còn ở trước người của cái tên Ba Tụng này là hình ảnh Âu Dương Phi đang nửa quỳ.

Thậm chí là vào giờ phút này, Âu Dương Phi đã bị đánh đến ho ra máu. Trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể đứng thẳng dậy được, nhưng cái tên Ba Tụng này lại trông như không có việc gì.

Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù tu vi của hai người ngang nhau, nhưng sức chiến đấu của cái tên Ba Tụng này lại cao hơn rất nhiều.

Khi những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh thấy người thắng là Ba Tụng, nguyên một đám đã lập tức nổ tung nồi.

“Con mẹ nó, Âu Dương Phi thua rồi!”

“Ông trời của tôi! Tên này phá giải được Ngũ Lôi Chú.”

“Sao người này lại mạnh như vậy chứ? Hơn nữa nhìn dáng vẻ này giống như không bị làm sao cả!”

“Mất mặt! Đường đường là cậu hai của Lục Liễu Trang, thế mà lại thua trong tay của một con khỉ đến từ Nam Dương.”

“Âu Dương Phi, lăn xuống đây đi!”

“Đồ vô dụng, cút về núi Phổ Đà đi ăn phân của mày đi...”

“...”

Khung cảnh có chút kịch liệt, việc Âu Dương Phi thất bại chẳng những không nhận được sự thông cảm nào mà còn bị mọi người chửi bậy và nhục mạ.

Còn Âu Dương Tổ Hỉ thân là trang chủ của Lục Liễu Trang, trên mặt của ông ta cũng cảm thấy có chút không nhịn được, nhưng ông ta e ngại việc xung quanh mình đang có nhiều đồng đạo, cho nên chỉ có thể nắm chặt ghế.

Âu Dương Phi ho hai khan tiếng rồi mới đứng dậy. Anh ta biết giữa mình và tên cao thủ đến từ nước Xiêm này có chêch lệch, cho nên lúc này đã ôm quyền rồi mang vẻ mặt xám xịt mà đi xuống đài.

Âu Dương Phi vừa bước xuống đài thì có một vị đến từ núi Thanh Thành đã lập tức cao giọng hô một câu:

“Người chiến thắng là Ba Tụng đến từ Mật tông của nước Xiêm La.”

Giọng nói cao vút to lớn và vang dội, nhưng những người đang xem cuộc chiến ở phía dưới võ đài lại không thèm hoan hô, nguyên một đám đều xem đến trợn trắng mắt, thầm mắng Âu Dương Phi là tên không có tài cán gì, còn nói anh ta chính là một tên “phế vật”.

Tuy nhiên, Ba Tụng lại lộ ra vẻ mặt đắc ý, ở trên võ đài còn đánh ra mấy quyền, đá chân mấy lần, biểu hiện chính mình có bao nhiêu lợi hại.

Trong miệng còn “Lải nhải dài dòng” nói gì đó, nhưng nói chung là nghe không hiểu.

Tuy nhiên, sau khi Âu Dương Phi bị đánh bại, trên võ đài nhất thời không có người đi lên khiêu chiến.

Người đang xem cuộc chiến thấy không ai đi lên khiêu chiến, nguyên một đám đều rối rít quan sát trái phải, thậm chí bọn họ còn lần lượt hét lớn về phía các môn phái lớn của Đạo môn:

“Tám môn phái lớn làm gì vậy?”

“Năm tông môn lớn ăn phân rồi sao? Tại sao không phái đệ tử lên đó?”

“Các người đang làm gì vậy, còn ba thế gia lớn thì sao?”

“Tại sao truyền nhân của hai giáo lớn còn không mau đi lên?”

“...”

Tán tu là những người có tu vi thấp nhất và phổ biến nhất, nhưng lại có số lượng người đông nhất, lúc này đang chửi bậy cũng là những người này.

Mà tôi đảo mắt nhìn về phía mấy môn phái lớn, sao đó thấy mặc dù các môn phái lớn cũng có đệ tử nóng lòng muốn thử, nhưng dường như đều bị các trưởng bối nhà mình ngăn cản.

Trong số đó có Quách Thần Phi của phái Thanh Thành, mặc dù anh ta đã thua tôi ở trong trận đánh tại Thượng Thiên Quan trước đó, nhưng thực lực của anh ta lại cực kỳ cường hãn, nếu như tôi không sử dụng Hỏa Thiên Công thì hoàn toàn không có niềm tin giành được chiến thắng.

Hiện giờ một năm rưỡi đi qua, thực lực của anh ta chắc hẳn càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng lúc này đã trôi qua một hai phút mà vẫn không có người đi lên, khiến cho cuộc thảo luận càng trở nên gay gắt hơn.

Dựa theo quy củ, nếu không có người tới khiêu chiến trong vòng ba phút, đối phương sẽ tự động thắng.

Bình Luận (0)
Comment