Nhưng đúng lúc này, tôi phát hiện lão Phong ở bên cạnh đang động đậy ngón tay, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Nhìn thấy vậy, tôi lập tức hỏi một câu:
“Lão Phong, cậu muốn lên à?”
Lão Phong cười lạnh:
“Tôi muốn xem thử tên cao thủ đến từ nước Xiêm này có thể mạnh đến mức nào! Hơn nữa tôi cũng cảm thấy rất có hứng thú với Bảo Kính Tử Kim và Bách Hoa Dịch kia.”
Nói đến đây, lão Phong đã chuẩn bị muốn đứng dậy đi lên võ đài giao thủ với tên cao thủ đến từ nước Xiêm này.
Nhưng ai biết được vào lúc này, đại đệ tử Quách Thần Phi của phái Thanh Thành lại không màng đến sự ngăn cản của trưởng bối nhà mình, chỉ thấy anh ta tay cầm kiếm mà lao thẳng ra khỏi phái Thanh Thành, sau đó nhảy lên rồi bước lên võ đài.
Quách Thần Phi là đại đệ tử của phái Thanh Thành và có thực lực bất phàm, công thêm anh ta cũng có chút danh tiếng ở trong thế hệ trẻ trên giang hồ.
Giờ phút này việc Quách Thần Phi tiến lên võ đài đã khiến cho những người xung quanh đang theo dõi trận chiến lại trở nên sôi động.
“Đó là Quách Thần Phi.”
“Đúng vậy, chính là Quách Thần Phi.”
“Đại đệ tử của phái Thanh Thành quả nhiên có nhiệt huyết!”
“Quách đạo hữu, anh mau làm thịt con khỉ Nam Dương này đi!”
“Ngao ngao, Quách Thần Phi đạo hữu tuyệt đối đừng thủ hạ lưu tình...”
“...”
Trong lúc những tiếng nói kịch liệt đó vang lên, Quách Thần Phi vừa chắp tay về phía Ba Tụng vừa nói:
“Tôi là Quách Thần Phi của phái Thanh Thành, xin chỉ giáo!”
Nói xong, trên tay run lên, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, động tác này đã nói rõ là Quách Thần Phi không có ý định tay không vật lộn với tên cao thủ đến từ nước Xiêm này.
Còn cái tên cao thủ đến từ nước Xiêm chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó người này lại nhìn về phía sư phụ của mình ở phía bên kia.
Người sư phụ A Y kia lập tức ném ra một vật. Ba Tụng tiếp nhận rồi mở ra, ở bên trong đó rõ ràng là một thanh song đao, mà lúc này ngay khi Ba Tụng cầm trong tay thanh song đao này lại lộ ra dáng vẻ cực kỳ có khí thế.
Còn Quách Thần Phi thấy thế cũng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, đồng thời thi triển toàn bộ đạo hạnh của mình ra, cuối cùng là vọt thẳng về phía đó.
Xét từ đạo khí do Quách Thần Phi phát tán ra mà nói, tu vi của anh ta cũng đã gần đạt tới bình cảnh cao nhất của Đạo Quân trung kỳ.
Xét về tu vi cá nhân, hiện tại anh ta cao hơn Âu Dương Phi vừa rồi một chút.
Còn đạo khí của cái tên Ba Tụng đó vẫn chỉ dao động ở Đạo Quân trung kỳ.
Trong chớp mắt, hai người đánh vào cùng một chỗ.
Kiếm pháp của Quách Thần Phi rất xuất sắc và cực kỳ lợi hại. Một bộ kiếm pháp nước chảy mây trôi, công thủ có trật tự.
Ngược lại là đối phương, song đao đánh xuống lại sạch sẽ lưu loát, mỗi một đao đều là trí mạng, mà cái này cũng có sự liên quan đến võ kỹ nổi tiếng vì sự cương mãnh của nước Xiêm La.
Hai người đánh nhau một hồi, mặc dù Quách Thần Phi có sự đàn áp về mặt tu vi, nhưng khi đối chiến với cái tên Ba Tụng này, dường như anh ta cũng không chiếm được quá nhiều lợi thế.
Tất nhiên, so với Âu Dương Phi vừa rồi thì anh ta lại tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cũng có thể chia tỷ lệ thành 50 – 50.
Khung cảnh trở nên vô cùng mãnh liệt, đao kiếm lóe sáng, cương khí kích phát, binh khí va chạm vang lên bên tai không ngừng, mà cuộc chiến giữa hai người cũng vô cùng đặc sắc và cực kỳ kịch liệt.
Đáng tiếc Quách Thần Phi cuối cùng lại vì nóng lòng muốn nhanh chóng chiến thắng, muốn trong thời gian ngắn áp chế đối thủ.
Kết quả là bị Ba Tụng tìm ra sơ hở và bị Ba Tụng đánh bại.
Cứ thế, tên cao thủ đến từ nước Xiêm này cư nhiên đã đánh bại hai cao thủ trẻ tuổi của Đạo môn tại Trung Nguyên chúng tôi và giành được hai lần chiến thắng liên tiếp…
*****
Quách Thần Phi bị đánh bại, điều này đã làm nhiều người có mặt không ngờ tới, bởi vì người này chính là đại đệ tử của phái Thanh Thành, thực lực cường hãn, kiếm pháp siêu quần.
Tuy nhiên, anh ta lại không thể đánh bại một con khỉ đến từ Nam Dương, mà điều này cũng đã làm cho không ít người có chút khó tin.
Chỉ là sự thật đã bày ra trước mắt, cho nên không tin cũng không được.
Quách Thần Phi nhắm mắt lại, sao đó hít một hơi thật sâu rồi nói với người đàn ông kia một câu:
“Tôi thua!”
Nói xong, anh ta quay người đi về phía của phái Thanh Thành.
Trọng tài lại hét lên:
“Người thắng là Ba Tụng của Mật tông đến từ Xiêm La.”
Đông đảo người xung quanh đang xem cuộc chiến lại trở nên ồn ào náo động.
“Làm cái gì vậy? Chúng ta đường đường là đạo thống Trung Nguyên, chẳng lẽ không có nổi một tên cao thủ ra hồn nào sao?”
“Tại sao lại để con khỉ Nam Dương này hung hăng ngang ngược như vậy!”
“Mau đi gọi một cao thủ đàng hoàng lên đó đánh ngã con khỉ Nam Dương này đi!”
“...”
Ngoài tiếng kêu gào không ngừng của các đạo sĩ trẻ tuổi ở xung quanh, các trưởng lão cao tầng của Đạo môn cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Bọn họ đã sớm chú ý đến tên tiểu bối Quách Thần Phi này, mặc dù thực lực phi phàm, nhưng hiện cậu ta cũng thua rồi, mà cái tên cao thủ trẻ tuổi đến từ nước Xiêm La đúng là có chút lợi hại.
“Sư thúc! Con thua rồi!”
Quách Thần Phi lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng mà đi tới vị trí của phái Thanh Thành, sau đó nói chuyện với Hổ đạo trưởng.
Hổ đạo trưởng nghe vậy thì khẽ lắc đầu:
“Thắng thua là chuyện bình thường, về sau đừng xúc động như vậy nữa.”
Khi Quách Thần Phi ở phía bên này đang tỏ ra thất vọng, tất cả các môn phái cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, bọn họ đang phán đoán xem có nên phái đệ tử của nhà mình đi lên hay không.