Dù sao việc này cũng không phải là về chuyện thắng thua mà nó có liên quan đến điểm vinh dự của môn phái và tài nguyên của môn phái trong năm năm tới.
Nhưng cái tên Ba Tụng ở trên võ đài lại lộ ra một bộ dáng long tinh hổ mãnh, vẫn đánh quyền ở đằng kia như thể không có việc gì.
(Long tinh hổ mãnh: tinh lực dồi dào và ý chí chiến đấu sục sôi.)
Đông đảo trưởng lão của các môn phái thấy vậy thì cũng bắt đầu lắc đầu ngao ngán, hoàn toàn không có ý định để đệ tử nhà mình đi lên.
Những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh thấy các môn phái lớn vẫn không có ý định để đệ tử trọng yếu của nhà mình ra tay thì lại bắt đầu chửi bới.
“Các môn phái lớn đang làm gì vậy? Còn không mau cho đệ tử đi lên đi chứ?”
“Đúng vậy, nếu không phải tôi chỉ có tu vi Đạo sĩ sơ kỳ thì tôi cũng đã lên luôn rồi!”
“Đúng vậy, nếu không phải gần đây tôi đang muốn đột phá đến giai đoạn mấu chốt, tôi cũng muốn lên!”
“Các môn phái lớn đúng là đám phế vật, chỉ biết tranh đoạt điểm…”
“...”
Cảnh tượng nghiêng về một phía đổ lỗi cho các môn phái lớn và cho rằng các môn phái lớn ích kỷ, rõ ràng chính mình vẫn còn có cao thủ nhưng lại không nỡ bỏ ra, bọn họ vẫn đang chờ đến phút cuối cùng để nhặt được của hời.
Nhưng đúng lúc này, lão Phong ở bên cạnh tôi lại chậm rãi đứng dậy.
Thấy lão Phong đứng dậy, tôi mỉm cười nói với cậu ấy:
“Đừng làm mất mặt đấy!”
Khóe miệng của lão Phong vểnh lên một đường cong:
“Nếu tôi thua thì cậu phải giúp tôi đoạt tới tay món Bảo Kính Tử Kim kia đấy.”
Nghe lão Phong nói như vậy, tôi lại lộ ra một tia cười khổ.
Lão Phong quả thực có thói quen sử dụng pháp khí là gương đồng, dù sao ở trong tay của cậu ấy cũng có một chiếc gương Âm Dương Bát Quái.
Chỉ là tấm gương này đã có chút rỉ sét, hiện tại nó đã được lão Phong giữ lại làm kỷ niệm, gần như rất ít khi dùng tới, cho nên hiện giờ nhìn thấy cái Bảo Kính Tử Kim này, khó trách cậu ấy lại động lòng.
Còn lão Phong thì đi từ khu vực dành cho tán tu bắt đầu đi từng bước một về phía võ đài.
Chu Nhất Thác, Lỗ Quang và Từ Khôn ở bên cạnh thấy vậy, nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Đinh đạo hữu, Phong đạo hữu đây là?”
“À! Lão Phong muốn đi lên giao thủ với cái tên cao thủ đến từ Nam Dương kia!”
Tôi lạnh giọng trả lời.
Nhưng tôi vừa nói ra lời này, Từ Khôn đã không thể ngồi yên được nữa.
“Phong, Phong đạo hữu có thực lực như vậy sao? Bằng không anh lên đi!”
“Đúng vậy, Đinh đạo hữu, tôi nghĩ anh lên đó thì sẽ thích hợp hơn!”
“Phong đạo hữu có làm được không?”
Lúc trước khi còn ở Thượng Thiên Quan, lão Phong cũng chưa từng xuất thủ qua, cho nên ba người này mới không có sự tin tưởng nào với lão Phong như thế, nhưng tôi lại cười nhạt một tiếng
“Cứ xem đi! lão Phong nhất định sẽ thắng!”
Giọng nói của tôi không lớn nhưng lại thu hút sự chú ý của các tán tu ở xung quanh.
Cùng lúc đó, chúng tôi cũng nhìn thấy lão Phong bước từng bước một tiến về phía trước.
“Mau mau, xem bên kia, người đó hình như đang muốn khiêu chiến.”
“Không thể nào! Vị trí của anh ta là ở khu vực dánh cho tán tu, làm sao anh ta có thể đánh bại cái tên Ba Tụng này được chứ?”
“Xong rồi, nhìn bộ dáng tiểu bạch kiểm này thì đã biết lại tặng đầu cho người ta nữa rồi!”
“Nhóc con, cậu có thể làm được không?”
“Nhóc con, trở về ngồi xuống đi, cậu định đánh tam sát* à?”
(Tam sát: tên gọi chung của Kiếp Sát, Tai Sát, Tuế Sát, những từ này được dùng trong phong thủy, nhưng có thể hiểu một kiểu khác là đưa đầu vào chỗ chết.)
“...”
Khi khu vực của chúng tôi trở nên náo động, nó cũng thu hút sự chú ý của những khu vực còn lại.
Bắt đầu từ khu vực đen, lão Phong dần dần bị những người đang xem cuộc chiến của khu vực trắng, khu vực xanh và cuối cùng là khu vực tím phát hiện.
Lúc này bọn họ cũng rối rít ghé mắt nhìn, bởi vì danh tiếng của lão Phong còn chưa rõ ràng, cho nên sau khi bọn họ nhìn thấy lão Phong từ khu vực đen đi lên thì nguyên một đám đều tỏ ra thái độ nghi ngờ mà nhìn về phía cậu ấy, thậm chí còn hạ thấp giá trị của cậu ấy ở một mức độ nhất định.
Nhưng điều này cũng hợp tình hợp lí, bởi vì ở trong thời kỳ mạt pháp này, tài nguyên tu luyện còn sót lại đều nằm trong tay của các môn phái lớn, cho nên đối với tán tu, đặc biệt là thế hệ trẻ mà nói, thì chỉ có một vài người mới có tu vi có thể lên được mặt bàn, còn những người có thể cạnh tranh với thế hệ trẻ tuổi của các môn phái lớn thì càng không có.
Vì vậy, điều này cũng dẫn tới việc tất cả tu sĩ trong thiên hạ cho rằng: Tán tu hoàn toàn không có khả năng xuất hiện một vị cao thủ nào.
“Con mẹ nó, ngay cả tôi đường đường là người của phái Phi Ưng cũng không dám đi lên, thế nhưng cậu ta thân là một tên tán tu mà cũng dám đi lên.”
“Tên ngu ngốc này 90% là đi tặng đầu cho người ta rồi.”
“Ầy! Xem một chút vậy!”
“Muốn lên thì cứ lên thôi, sau đó trở thành bia đỡ đạn để các môn phái lớn tới thu hoạch đầu người…”
“...”
Ngoại trừ những giọng nói không hay ho này ra thì còn có những giọng nói cổ vũ quen thuộc khác cũng vang lên, mà những người này không ai khác chính là ba người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và Ngô Hưng Long.
Chúng tôi đều là những người đã cùng nhau trải qua sinh tử, mọi người đều biết thực lực của lão Phong như thế nào. Đặc biệt là sau khi lão Phong tu luyện tàn quyển của Bách Hoa bí điển, thực lực của cậu ấy đã tăng vọt.