Thuật pháp điều khiển bùa chú bằng một tay có thể tiêu diệt và làm bị thương kẻ thù cách xa vài mét. Ngoài ra còn có một số bí kỹ của Bách Hoa Cung cũng cực kỳ lợi hại.
“Phong Tuyết Hàn cố lên!”
“Anh Phong uy vũ!”
“Phong Tuyết Hàn nhất định phải dạy dỗ con khỉ Nam Dương kia cho thật tốt đấy!”
Mấy người Dương Tuyết ở nơi xa lớn tiếng kêu to, lão Phong nghe xong thì cũng nở một nụ cười về phía bọn họ, nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, lão Phong đã đi tới bên rìa võ đài trước sự chứng kiến của mọi người, dưới chân dẫm một cái đã nhảy thẳng lên trên võ đài, bởi vì diện mạo của lão Phong trông vô cùng nổi bật, làn da trắng và vẻ mặt lạnh lùng.
Bộ dạng này rất phù hợp với gu thẩm mỹ hiện nay của các cô gái, cho nên cậu ấy vừa bước lên võ đài đã có một số nữ tu sĩ trẻ tuổi tỏ ra kinh ngạc và cảm thán trước giá trị nhan sắc của lão Phong.
“Oa! Anh ấy thật đẹp trai.”
“Anh ấy trông giống như anh Khôn nhà tôi vậy, cũng không biết đối phương có chơi bóng rổ hay không nữa?”
“Rõ ràng là anh ấy trông giống anh Hàm nhà tôi.”
“Đều không phải, giống Khải Hoàng của nhà tôi hơn!”
“Cái gì mà anh Hàm hay Khải Hoàng nhà tôi chứ, bộ dạng cao ngạo lạnh lùng này giống với Phàm Phàm nhà tôi nhất.”
“...”
Một đám thiếu nữ mê trai đẹp đã bị giá trị nhan sắc của lão Phong bắt giữ, thậm chí bọn họ còn quên mất, đây là một trận tranh bá nghiêm túc giữa Trung Nguyên và nước ngoài.
Lão Phong vẫn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, trong miệng cũng chỉ nói ra ba chữ với cái tên cao thủ đến từ Xiêm La kia:
“Phong Tuyết Hàn!”
Giọng điệu của lão Phong lạnh lùng, thậm chí còn lười nói nhảm nhiều thêm một chữ, còn những người vây xem ở xung quanh vừa nghe thấy tên của lão Phong đều lắc đầu thở dài.
Bởi vì chưa có ai từng nghe đến tên của lão Phong cả và cậu ấy cũng là người không có danh tiếng gì, cho nên hầu hết mọi người đều cho rằng lão Phong chính là một tên thích ra vẻ và làm màu.
Tuy nhiên, ai biết rằng ba từ này đã lập tức thu hút sự chú ý của các cao tầng trong Đạo môn đang ngồi ở phía trên võ đài.
Bởi vì sau sự kiện thung lũng Hắc Ám, các cao tầng của các môn phái lớn trong Đạo môn đều biết được một số chuyện ở trong đó, bọn họ biết điểm mấu chốt có thể giải cứu Thiên Cơ Tử thành công, đồng thời bắt được Lâu Nguyệt của thung lũng Hắc Ám và cuối cùng chạy thoát được là do có sự tham gia của hai vị tán tu trong giang hồ gọi là Đinh Phàm và Phong Tuyết Hàn.
Chỉ là chuyện này đã được chúng tôi chủ động gởi lời yêu cầu không được lan truyền ra bên ngoài mà thôi.
Huống chi Đạo môn còn muốn bảo vệ chúng tôi an toàn, tránh cho việc chúng tôi tuổi còn trẻ mà đã bị yêu tà chú ý, đồng thời để tránh cho việc chúng tôi bị người ta bóp chết từ trong nôi, cho nên bí mật này đã bị phong cấm và không được tiết lộ ra bên ngoài.
Vì vậy mà tên của tôi và lão Phong cũng chỉ có một vài vị chưởng môn của các môn phái lớn biết được, nhưng không ai trong số họ có thể hiểu hết về chúng tôi.
Tất cả những gì bọn họ biết chính là trong đồng lứa tán tu trẻ tuổi đương thời đang tồn tại hai cao thủ trẻ tuổi cực kỳ lợi hại, một người gọi là Đinh Phàm, người còn lại gọi là Phong Tuyết Hàn.
Lúc này nghe được ba chữ “Phong Tuyết Hàn”, toàn bộ cao tầng của các môn phái lớn đều bị hấp dẫn.
Con ngươi của đông đảo chưởng môn, đại lão của tông môn hay trang chủ gì đó đều không tự chủ được mà phóng đại một chút, hai mắt cũng đều không chớp mà nhìn chằm chằm vào lão Phong.
Thậm chí là Bạch Nguyệt chân thân minh chủ của Đạo môn còn vuốt râu dê của mình, trong miệng lẩm bẩm:
“Phong Tuyết Hàn, đây là một trong hai vị tiểu bối đó sao?”
*****
Rất nhiều người đều không quen biết lão Phong, cho nên bọn họ chỉ hếch mũi trước cảnh tượng lên võ đài của lão Phong, những âm thanh chế giễu càng không dứt bên tai.
Cái gì cũng nói, hơn nữa trong số đó còn có một số lời nói cực kỳ khó nghe, gần như muốn hạ thấp lão Phong trở nên không đáng một đồng.
Lý do cũng chỉ có một, đó chính là lão Phong là một tên tán tu đi ra từ khu vực màu đen, cho nên hầu hết những người có mặt đều không nghĩ rằng lão Phong có bản lĩnh đối kháng với Ba Tụng.
Bọn họ dứt khoát cho rằng việc cậu ấy ra mặt chỉ là muốn loè thiên hạ mà thôi.
Nhưng có một số đồng đạo ở gần khán đài lại đang rất ngạc nhiên khi phát hiện ra, lúc này các cao tầng của Đạo Minh được coi là các tông chủ, chưởng môn, vân vân của các môn phái lớn và các tông môn, bọn họ trông có vẻ đang trở nên kích động.
Thậm chí còn khe khẽ nói nhỏ và chỉ trỏ vào tên Phong Tuyết Hàn ở trên võ đài kia, giống như cực kỳ quan tâm vậy.
Trong miệng còn nói ra vài câu kỳ quái:
“Cậu ta chính là cái tên tiểu bối kia sao?”
“Phong Tuyết Hàn, hẳn chính là cái tên này!”
“Bần đạo cũng muốn xem thực lực của tên tiểu bối này đến cùng là mạnh đến mức nào”
“Có thể chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám, chắc chắn có chút bản lĩnh!”
“...”
Thậm chí là một số đồng đạo ở gần đó, bao gồm một số trưởng lão của tông môn có địa vị không cao lắm đều cảm thấy không hiểu ra sao, bọn họ không hiểu vì cái gì, tại sao giờ phút này các đại lão cao tầng của Đạo Minh lại đi chú ý đến một tên tán tu ít được biết đến này?
Hơn nữa ở trong miệng của bọn họ còn mơ hồ nhắc tới mấy từ ngữ như “Thung lũng Hắc Ám”, “Thiên Cơ Tử” nữa.