Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1873

Chương 1873 Chương 1873

Điều này cũng đã khiến cho không ít tu sĩ ngồi xung quanh khu vực quan sát trận chiến của các cao tầng đều cảm thấy không thể hiểu nổi.

Nhưng sau khi nhìn lên võ đài, lúc lão Phong nói ra tên của mình thì đã nhìn thẳng vào vị trí của phái Võ Đang cách võ đài không xa, ngay tại hàng ghế đầu của phái Võ Đang, vừa lúc là chỗ mà Vương Thừa Càn đạo trưởng đang ngồi, còn ở ngay bên cạnh ông ấy chính là Ngô Hưng Long, Dương Tuyết và một số đệ tử của phái Võ Đang.

Dương Tuyết ôm hồ ly nhỏ Hồ Mỹ ở trong ngực và ngồi cùng với Ngô Hưng Long, còn Hồ Mỹ đã làm một ít cải trang ở bên ngoài, cho nên lúc nhìn qua trông cô ấy giống như một chú mèo con chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ không bị người chú ý.

Hai người vừa nhìn thấy lão Phong nhìn sang thì đã lên tiếng động viên cậu ấy. Thừa Càn đạo trưởng đã sớm có quen biết với lão Phong, mặc dù ông ấy không biết vì sao lão Phong lại nhìn sang chỗ của bọn họ, nhưng lúc này ông ấy cũng khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Mà lão Phong cũng không nói nhảm, trực tiếp tập trung sự chú ý của mình lên người của Ngô Hưng Long:

“Anh Ngô, mượn bội kiếm dùng một chút!”

Đám người Ngô Hưng Long còn cho rằng là có chuyện gì, lúc này anh ta cũng không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp ném bội kiếm ở trong tay của mình cho lão Phong:

“Anh Phong, cầm lấy!”

Lão Phong duỗi tay tiếp nhận, sau đó khẽ gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn.

Những đệ tử Võ Đang khác cũng không biết lão Phong, nhưng khi nhìn thấy lão Phong mượn kiếm thì cũng lần lượt nói với Ngô Hưng Long:

“Ngũ sư huynh, anh có quen biết với người này sao?”

“Ngũ sư huynh, tiểu sư muội, tu vi của người này thế nào?”

Ngô Hưng Long nghe đến đó thì lại cười một tiếng: “Rất mạnh!”

Mà Dương Tuyết cũng có một số hiểu biết về lão Phong, cô ấy biết lão Phong đang tu luyện cuốn Bách Hoa bí điển và còn có một số công pháp vô cùng bá đạo, cho nên cô ấy vừa vuốt ve Hồ Mỹ ở trong lòng ngực của mình vừa trả lời:

“Nếu Phong Tuyết Hàn dám đi lên, như vậy thì cái tên cao thủ đến từ Xiêm La này nhất định sẽ bại trận!”

Cô ấy vừa nói ra lời này, toàn bộ đệ tử của phái Võ Đang đều chấn động.

Mọi người đều biết vị tiểu sư muội này của nhà mình trước nay chưa từng khoác lác, là một người nghiêm cẩn và điềm tĩnh.

Nếu cô ấy đã nói ra những lời này, vậy thì vị Phong Tuyết Hàn ở trên võ đài kia có khả năng cao là người có bản lĩnh thực sự.

Còn lão Phong ở trên võ đài thì tay đã cầm chuôi kiếm và rút trường kiếm ra khỏi vỏ, sau đó cậu ấy lại nhìn về phía tên cao thủ Ba Tụng đến từ Xiêm La kia:

“Đến đây đi!”

Giọng nói rất lạnh nhạt nhưng lại có một cỗ khí thế bá đạo.

Ba Tụng nhìn thấy lão Phong đã rút bảo kiếm ra, sau đó lại nói với mình một câu như vậy, mặc dù đối phương nghe không hiểu nhưng vẫn có thể nhìn ra lão Phong đã chuẩn bị sẵn sàng,

Cho nên lúc này Ba Tụng cũng không chút chậm trễ mà vung song đao lên, sau đó dũng mãnh vọt về phía lão Phong, đồng thời ở trong miệng còn rống lên một câu gì đó.

Mặc dù lão Phong cũng không biết nó có ý gì, nhưng thấy đối phương đã động thủ, hai mắt của cậu ấy cũng lập tức nhíu lại, giơ tay lên rồi lao về phía trước.

Tốc độ của lão Phong cực kỳ nhanh, trực tiếp nghênh diện mà tới.

“Mau, mau xem, cùi bắp động thủ rồi!”

“Mẹ nó, cậu ta cũng dám đi lên sao? Đây là muốn đi lên để bị một đao hạ gục à?”

“Xong rồi, tại sao cái tên làm màu này không đi đường vòng mà lại xông lên chịu chết vậy chứ!”

“...”

Trước khi những cuộc bàn tán này kết thúc, hai người họ đã bộc phát ra đạo khí làm rung chuyển bốn phía.

Kết quả sắc mặt của đám người vốn đang chửi bậy đầy miệng lại theo đó mà đột nhiên thay đổi.

“Hả. Không thích hợp!”

“Cái này, cái đạo khí này, là Đạo Quân, Đạo Quân trung kỳ.”

“Mẹ nó, không thể nào! Tên nhóc con kia cư nhiên đã đạt đến Đạo Quân trung kỳ rồi sao?”

“Vui đùa cái gì vậy? Tán tu mà cũng có thể đạt được loại tu vi này sao?”

“Con mẹ nó, tôi sẽ không xuất hiện ảo giác chứ? Đạo khí dao động mạnh như vậy thật sự là do một tán tu phát ra sao?”

“...”

Đủ loại lời chửi bậy bỗng nhiên quay nhanh một vòng, sau đó biến thành ngạc nhiên và kinh ngạc.

Nhưng lúc này, hai người đã đánh vào cùng một chỗ rồi, lão Phong tay cầm bảo kiếm và chém ra một kiếm.

Dưới một kiếm này, cư nhiên lại mang theo sự chấn vang của cương khí mà phát ra tiếng động “Ong ong”.

Ba Tụng cũng cảm nhận được một cỗ sức mạnh công sát cường đại.

Cho nên anh ta cũng không dám bất cẩn mà giơ song đao lên phản kháng.

Sau đó chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng trầm vang, trường kiếm ở trong tay của lão Phong quét thẳng vào phía trên song đao kia.

Tia lửa bay ra khắp nơi, cương khí tràn ngập, nhưng song đao của Ba Tụng vậy mà lại trực tiếp bị chém ra vết hằn.

Không chỉ có như thế, Ba Tụng vốn nổi tiếng mạnh mẽ cư nhiên lại bị một kiếm đó làm chấn động đến mức liên tục lui về phía sau, mà một bước lui lại bằng năm bước của người khác.

Chỉ bằng một kích ngắn ngủi thôi mà đã khiến cho cái tên Ba Tụng liên tục đánh bại hai đại cao thủ này buộc phải rút lui.

Thực lực như thế đã khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều xem đến mức không khỏi há to miệng.

Đặc biệt là những đệ tử tông môn trước đó đã chửi bậy về lão Phong, sau khi bọn họ nhìn thấy một kiếm mãnh mẽ kia của lão Phong, nguyên một đám bị kinh hãi đến mức cằm rớt đầy đất, tròng mắt gần như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, trên mặt cũng tràn đầy vẻ không thể tin nổi và không dám tin.

Bình Luận (0)
Comment