Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1880

Chương 1880 Chương 1880

Một số lời phân tích ở trong đó thực sư không tệ:

“Dương Tấn rõ ràng đã thi triển Kích Hồn Chưởng, hai người lại đang đối đầu trực diện với nhau. Theo lý mà nói thì Phong Tuyết Hàn sẽ phải bại trận, nhưng cuối cùng người thua lại là Dương Tấn.

Từ quan điểm này xem ra, tôi cảm thấy có hai khả năng. Đầu tiên chính là một chưởng vừa rồi của Phong Tuyết Hàn là cùng một loại với chú pháp Kích Hồn Chưởng, thậm chí nó còn mạnh hơn cả chưởng pháp của Dương Tấn cho nên Dương Tấn mới thua...”

Những người xung quanh vừa nghe thấy lời phân tích của nam tu sĩ này xong, sắc mặt của nguyên một đám cũng hơi thay đổi, sau đó liên tục mở miệng nói:

“Lời phân tích của Võ sư huynh cũng có lý!”

“Đúng vậy! Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ!”

“Võ đạo hữu, nguyên nhân thứ hai thì sao?”

“...”

Nhiều người trẻ tuổi ở xung quanh đã bắt đầu lần lượt đặt ra câu hỏi, còn người đàn ông được gọi là Võ sư huynh lại tiếp tục mở miệng phân tích:

“Thứ hai, mặc dù khả năng rất nhỏ nhưng cũng có thể xảy ra. Đó chính là Phong Tuyết Hàn là một người tu luyện về hồn phách. Cậu ta có một hồn phách cực kỳ mạnh mẽ, là một sự tồn tại đặc biệt tương tự như quỷ tu và hồn tu, cho nên lúc này Dương Tấn mới bị phản phệ và bại trận!”

Người đàn ông được gọi là “Võ sư huynh” kia lần lượt lên tiếng.

Mà tôi đang ngồi ở một chỗ phía sau lưng cách đối phương không xa, lúc này sau khi nghe rõ những lời này xong thì chỉ mỉm cười.

Những lời phân tích của anh ta thực sự không tệ và cũng nhìn ra được một số nguyên do ở trong đó.

Ở một mức độ nhất định nào đó, lão Phong chính là hồn tu, hơn nữa còn là song hồn, độ mạnh của hồn phách này hoàn toàn không phải là thứ mà đám tu sĩ như chúng tôi có thể so sánh được, muốn dùng loại phương thức như Kích Hồn Chưởng để tấn công cậu ấy sao? Đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Người ngoài chỉ biết chỗ lợi hại của Kích Hồn Chưởng chứ không biết điểm yếu của nó, mà điều này chẳng qua là do bọn họ không hiểu rõ loại chưởng pháp này mà thôi.

Còn trên thực tế thì bản thân của người thi thuật chính là điểm yếu, bởi vì muốn tu luyện loại thuật pháp này và thi triển được nó thì người thi triển phải kết nối hồn lực của chính mình trước, sau đó lấy hồn lực của mình làm người dẫn đường, từ đó tiến hành kích phát đạo khí.

Điều này nghe có vẻ hơi khác một chút, nhưng nói thẳng ra chính là, trên thực tế lúc thi triển loại chưởng pháp này là đang để bản thân mở ra một con đường dẫn tới hồn phách của chính mình.

Nếu ngay lúc này lựa chọn phương thức tấn công giống như đối công thì bên yếu hơn sẽ phải chịu một đòn cộng kích gấp đôi và một lực cắn trả nhất định từ chính sức mạnh của bản thân.

Mà Dương Tấn chính là như thế.

Hiện giờ ở bên trong toàn bộ đấu trường võ thuật đều trở nên sôi trào, thậm chí càng phát ra vô số lời khen ngợi dành cho lão Phong.

Đặc biệt là các tán tu ở khu vực màu đen càng cảm thấy lão Phong đã làm tăng thể diện cho các tán tu.

Cậu ấy đã đánh thắng liên tiếp cao thủ Ba Tụng của Xiêm La, đại đệ tử Cổ Khoát của phái Không Động và đại đệ tử Dương Tấn của phái Võ Đang, từ đó có thể thấy được thực lực của cậu ấy cao đến mức nào, thậm chí có thể nói là đã đạt đến tình cảnh ngạo thị quần hùng*.

(Ngạo thị quần hùng: Là một thành ngữ TQ, có nghĩa là có thể kiêu ngạo trước nhiều người anh hùng, ý chỉ là người xuất sắc trong những người xuất sắc, nên có thể kiêu ngạo mà xưng bá).

Nhóm tán tu còn cho rằng bọn họ là ở cùng một trận doanh nên đã đem giọng nói của mình hét đến mức muốn vỡ phổi, bọn họ đang không ngừng kêu la Phong Tuyết Hàn uy vũ và mắng tất cả các môn phái lớn là phế vật…

Tuy nhiên, sau khi trận ồn ào náo động này kết thúc, lão Phong lại lần nữa nghênh đón một trận khiêu chiến mới, mà người tới chính là Âm Dương Sư của xứ Phù Tang.

Vào lúc này, một trong ba gã Âm Dương Sư của xứ Phù Tang mặc một thân áo choàng Âm Dương rộng màu trắng và đội một cái mũ cao đang bước từng bước lên võ đài, khiến tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, cảm thấy dở dở ương ương làm sao ấy.

Sau khi nhiều người nhìn thấy điều này, nguyên một đám đều sôi nổi nhìn chằm chằm, sau đó lại bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chết tiệt, tiểu quỷ của Phù Tang đang lên kìa!”

“Bộ trang phục này là đang xướng tuồng sao? Thật sự rất buồn cười!”

“Mẹ nó, vừa nhìn thấy tên nhóc này là tôi đã cảm thấy khó chịu!”

“Không chỉ có anh đâu, tôi nhìn thấy gã là đã muốn đi lên đánh cho gã một trận tơi bời rồi!”

“...”

Nhiều người lần lượt lên tiếng, trên mặt của bọn họ đều tràn ngập sự thù hận đối với cái vị Âm Dương Sư của xứ Phù Tang.

Chờ đến khi bước lên võ đài, vậy mà gã lại hướng về phía lão Phong nói một câu tiếng Trung rất gượng gạo:

“Tôi là Tiểu Tuyền Tá Dã đến từ chùa Minh Đạo. Mời cao thủ đến từ Trung Nguyên chỉ giáo!”

Mặc dù từ ngữ rất gượng gạo nhưng vẫn có thể xem như nghe hiểu được.

Lúc này lão Phong cũng đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, sau đó lạnh giọng nói: “Ra tay đi!”

Nói xong, lão Phong vung trường kiếm sang một bên, thể hiện rõ bá khí của mình.

Nhưng cái tên Âm Dương Sư được gọi là Tiểu Tuyền Tá Dã kia lại bất ngờ nắm lấy chiếc áo choàng âm dương của mình rồi nhấc nó lên, chỉ nghe “roạt” một tiếng, chiếc áo choàng âm dương rộng nối liền với mũ bị kéo xuống rồi để lộ bộ đồng phục samurai to rộng và mái tóc được búi cao đầu.

Bình Luận (0)
Comment