Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1881

Chương 1881 Chương 1881

Trên thắt lưng của gã có hai thanh katana, một dài và một ngắn.

Nhìn thấy bộ trang phục này, rất nhiều người có mặt đều nhìn đến ngây ngốc, thậm chí còn có rất nhiều người lộ ra vẻ hoảng sợ mà nói.

“Mẹ nó, là nhị đao lưu* à?”

(Nhị đao lưu: Là danh từ tổng hợp để chỉ kỹ thuật dụng kiếm, tấn công và phòng thủ hợp nhất bằng cách vận dụng hai thanh kiếm trên hai tay trái và phải.)

“Mẹ nó, đây là Miyamoto à?”

(Miyamoto: một vị kiếm sĩ kiệt xuất và trọng danh dự của Nhật Bản.)

“Mẹ nó, đây không phải là Âm Dương Sư sao? Tại sao lại trông giống với samurai vậy?”

“...”

Trong lúc mọi người xung quanh lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và xì xào với nhau thì người được gọi là Tiểu Tuyền Tá Dã này lại đột nhiên mở miệng nói một câu:

“Tôi nói cho anh nghe một bí mật, tôi chính là vô địch!”

Sau đó, không có bất cứ một bước đệm nào cả, “Vèo” một tiếng, thanh kiếm đơn ở bên hông đã được rút ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí lập tức đánh úp lại.

Lão Phong vừa nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của cậu ấy bỗng nhiên giãn ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì sức mạnh của đạo kiếm khí này thậm chí đã trở thành một loại thực chất hóa, sau đó bám sát mặt đất và nhanh chóng lao về phía lão Phong.

Lão Phong cũng không dám sơ suất, nhanh chóng né tránh, nhưng có một điều càng thêm kỳ quái chính là đối phương rõ ràng đã thi triển đạo khí, nhưng tại sao chính mình lại không cảm nhận được bất cứ sự dao đông nào của đạo khí chứ?

Điểm này có phần khác biệt so với Đạo thống Trung Nguyên chúng tôi và thậm chí là cả tên cao thủ đến từ Xiêm La kia.

Mặc dù Đạo thống của xứ Phù Tang này là một nhánh của Đạo thống Trung Nguyên, nhưng trong tên của bọn họ có sử dụng thêm hai chữ hán tự là “Âm và Dương” của chúng tôi.

Tuy nhiên, trải qua hàng trăm năm tiến hóa, phương pháp tấn công, niệm chú các loại của nó từ lâu đã khác biệt rất nhiều so với Đạo môn chính thống Trung Nguyên của chúng tôi.

Cho nên vào giờ phút này, chỉ vẻn vẹn một đạo kiếm khí này thôi cũng đủ để làm cho rất nhiều người có mặt phải thốt lên kinh ngạc.

Một đạo kiếm khí đã thực chất hóa, thậm chí còn áp sát mặt đất rồi lao tới với tốc độ cực cao. Khoảng cách đã vượt qua 5 mét.

E rằng cũng không có bao nhiêu người thuộc thế hệ trước có mặt tại đây có thể làm được.

Đồng thời còn không thể cảm nhận được sự dao động về đạo khí của đối phương.

Nói cách khác, chính là không thể phán đoán được tu vi của đối phương.

“Kiếm khí kề sát mặt đất sao?”

“Mẹ nó, cái tên Âm Dương Sư đến từ đất nước Phù Tang thật mạnh!”

“Không, không có sự dao động của đạo khí!”

“Tên này có tu vi gì vậy?”

“...”

Không chỉ những người đang xem cuộc chiến ở xung quanh ngạc nhiên, mà ngay cả tôi cũng cau mày lại, cho dù là các đại lão và nhóm tiền bối của những tông môn lớn kia cũng đều lộ ra một tia ngưng trọng.

Mặc dù chỉ là một kiếm đơn giản, nhưng lại có thể thấy được kiếm khí đó đã được khống chế rất tốt đến mức nó có thể hóa thành thực chất và kéo dài ra sát mặt đất như vậy.

Đừng nói là thế hệ trẻ, ngay cả một số trưởng lão của tông môn đã đạt tới cảnh giới Đạo Tông cũng không thể khống chế kiếm khí phóng ra một cách linh hoạt như vậy.

Tất nhiên cái tên nhóc xứ Phù Tang này chắc chắn không thể có được một tu vi cao như vậy.

Điều này chứng tỏ đó là cách tu luyện đặc biệt của xứ Phù Tang, bởi vậy có thể thấy được sự giao thoa của các nền văn hóa nước ngoài là vô cùng có ý nghĩa.

Sau khi lão Phong né tránh thành công, cậu ấy đã vung ra một kiếm về phía tên Tiểu Tuyền Tá Dã kia, nhưng ai biết cái tên nhóc con này lại đột nhiên nói ra một câu:

“Tôi chính là vô địch, tôi sẽ không lui về phía sau!”

Nói xong, thân thể của gã hơi cúi xuống, tay còn lại trực tiếp rút con dao cán ngắn ra. Sau đó, dưới chân vừa đạp một cái đã lao tới chỗ của lão Phong.

Trong khoảnh khắc hai người ở gần nhau, hai tay của gã đã vung ra.

“Vèo vèo vèo vèo” không ngừng vang lên những âm thanh xé gió, chỉ trong vòng một hai giây ngắn ngủi, tên này đã liên tục xuất kiếm gần mười lần, thậm chí là nhiều hơn nữa, cho nên với tần suất công kích cao như thế đã khiến cho lão Phong nhìn đến phát ngốc.

Sau khi chống cự được một lúc thì cậu ấy đã bị đối thủ đẩy lui về phía sau.

Thậm chí, đối phương cũng không có ý định từ bỏ công kích mà trực tiếp nghiền sát mà lên, đồng thời ở trong miệng lại nói:

“Tôi chính là vô địch, tôi sẽ không bị anh đánh bại!”

Nói xong, tên nhóc này cư nhiên lại thực hiện một đòn chém ở trên không trung với tần số cao.

Trong lúc nhất thời, mấy đạo kiếm khí đánh xuống giống như những lưỡi kiếm gió đang không ngừng rơi vào người của lão Phong.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vô cùng lo lắng, lão Phong rõ ràng là bị người ta đè xuống mà đánh!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng lão Phong sẽ phải thua mất.

Lúc này, lão Phong đã đi tới rìa võ đài và không còn đường để lui nữa, chỉ có thể nghiến răng cứng rắn chống cự, nhưng tốc độ ra chiêu của đối thủ lại cực kỳ nhanh, cho nên ngoại trừ việc ngăn cản công kích của kiếm khí vào bảo vệ một số vị trí quan trọng ra thì nhiều chỗ trên cơ thể của lão Phong đều bị lưỡi kiếm gió làm bị thương.

Hơn nữa, một cú chém trên không cuối cùng kia đã điên cuồng chém xuống.

“Phanh”

Tia lửa bay khắp nơi, lão Phong chỉ cảm thấy nửa người trên bị đè xuống, miệng lưỡi tê dại.

Bình Luận (0)
Comment