Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1882

Chương 1882 Chương 1882

Dưới một đòn này, cậu ấy đã bị đối phương ấn cong đầu gối, suýt chút nữa đã bị đánh bay trường kiếm…

*****

Mặc dù tôi luôn chú ý tới trận chiến trước mắt, nhưng tôi thực sự không ngờ cái tên cao thủ xứ Phù Tang này lại lợi hại như thế.

Chỉ với một nhát kiếm chém trên không mà lại có thể khiến lão Phong lộ ra dáng vẻ cực kỳ cố hết sức như thế.

Tôi hơi cau mày, đồng thời cảm thấy không ổn, có khả năng lão Phong sẽ không còn đánh trôi chảy như trước nữa, thậm chí lão Phong còn có khả năng thua trong trận chiến này.

Không chỉ tôi nghĩ vậy mà ngay cả những người đang quan sát trận chiến ở xung quanh cũng có suy nghĩ này.

Lúc này, mọi người lần lượt hướng về phía võ đài lớn tiếng rít gào cổ vũ cho lão Phong:

“Phong đạo hữu cố lên!”

“Phong Tuyết Hàn đừng có mà thua đấy!”

“Cậu có thể thua bất cứ ai, nhưng đừng thua ở trong tay của tên nhóc xứ Phù Tang này!”

“...”

Hết đợt này đến đợt khác, loại âm thanh này đang không ngừng vang lên ở bên trong đám người.

Lúc này các vị tiền bối của Đạo môn đang ngồi trên khán đài cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Thực lực mà Phong Tuyết Hàn biểu hiện ra bên ngoài đã có thể cạnh tranh với các thế hệ trẻ mạnh nhất trong môn phái của từng người bọn họ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.

Nếu Phong Tuyết Hàn thực sự không thể ngăn cản được tên cao thủ xứ Phù Tang trên võ đài, nếu đổi thành thế hệ trẻ trong môn phái của từng người bọn họ thì chỉ có bại chứ không thể thắng được.

Trái lại, cái tên Âm Dương Sư dẫn đội xứ Phù Tang ở phía bên kia lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, trong miệng cũng nói ra những từ như “Yosi, Yosi…” không ngừng.

Mặc dù lão Phong ở trên võ đài bị áp chế, nhưng cậu ấy vẫn cắn răng phát ra một tiếng gầm nhẹ ở trong miệng, sau đó đột nhiên vung trường kiếm lên để đẩy lui tên cao thủ xứ Phù Tang đang áp chế cậu ấy ra.

Tiếp đó lại mượn dùng cơ hội này để kéo dài khoảng cách với người này.

Xét về thực lực, lão Phong không có khả năng là đối thủ của gã, chỉ cần một kiếm thôi là đã làm chấn động đến mức khiến miệng lưỡi của lão Phong tê dại và cánh tay ê ẩm.

Nếu cứ tiếp tục sống chết cứng đối cứng về sức mạnh như vậy thì bản thân chắc chắn sẽ không chiếm được chỗ tốt nào, cho nên lão Phong đã thay đổi cách chiến đấu của mình, cậu ấy chuẩn bị sử dụng sự nhanh nhẹn và chú pháp của mình để giải quyết trận chiến này.

Ngay tại lúc này, cái tên Tiểu Tuyền Tá Dã xứ Phù Tang kia cũng lộ ra một nụ cười nhạt, bởi vì một kích vừa rồi đã khiến gã cảm nhận được điểm yếu của lão Phong.

Chỉ cần gã tiếp tục tăng cường công kích, vậy người chiến thắng chắc chắn chính là gã.

Nếu như gã có thể liên tục đánh bại các cao thủ của Trung Nguyên ở trên võ đài này, lúc trở về Phù Tang đương nhiên sẽ trở nên nổi tiếng.

Cho nên vừa tưởng tượng đến chỗ này, Tiểu Tuyền Tá Dã đã lộ ra vẻ mặt rất hưng phấn, sau đó gã lại mặt đối mặt với lão Phong lần nữa rồi dùng giọng trầm thấp đầy hưng phấn của mình nói tiếp:

“Tôi chính là vô địch, tôi tới đây!”

Tiếng Trung của Tiểu Tuyền Tá Dã thực sự chẳng ra gì, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ, lời nói vừa gượng gạo vừa cắn từ không rõ nhưng hết lần này tới lần khác nghe vào trong tai của mọi người lại khó chịu vô cùng, thậm chí cực kỳ chói tai.

Thậm chí, sau khi đối phương nói xong một câu như vậy lại lao về phía lão Phong.

Vẫn sử dụng phong cách song kiếm, trong lúc tiến công còn mang theo kiếm phong, cương khí bức người.

Lão Phong nheo mắt lại, một tay đột nhiên kết ấn.

Sau khi cậu ấy khẽ nói ra một đạo sắc lệnh, tốc độ của cỗ đạo khí ở trong cơ thể của lão Phong rõ ràng đã tăng lên vài phần, sau đó lão Phong bắt đầu tiếp tục chiến đấu với Tiểu Tuyền Tá Dã thích dùng phong cách song kiếm này.

Bởi vì tốc độ dòng chảy của đạo khí tăng lên, cho nên tốc độ và sức mạnh của lão Phong cũng tăng lên một chút, chỉ là tăng lên không quá lớn, cho nên nhìn từ phía ngoài không thể nào nhận ra được.

Tuy nhiên, điều này đã giúp lão Phong có thể tập hợp đạo khí nhanh hơn và tăng cường sức tấn công của mình.

Đối thủ lại nghiền sát mà tới, kiếm khí vẫn cuồng nhiệt nhảy múa như cũ, kiếm khí tung hoành.

Ngay tại lúc lão Phong né trái né phải thì đã giơ tay lên rồi vung một kiếm ra, nếu một kiếm này đánh trúng thì lão Phong sẽ có thể giành chiến thắng.

Đáng tiếc tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, cho nên một kiếm này không thể đánh trúng đối thủ và bị đối thủ né tránh.

Hơn nữa, đối phương cũng nhân cơ hội này mà nhấc một chân đá vào bụng của lão Phong, còn lão Phong chỉ cảm thấy bụng sinh đau, cả người đã bị đá bay ra ngoài.

“Lão Phong!”

Tôi theo bản năng hô lên một tiếng và nghiêng người về phía trước, mặc dù có chút kích động, nhưng tôi đã có linh cảm là lão Phong có thể phải thua.

Bởi vì từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, lão Phong từ đầu đến cuối đều bị đối phương đè đánh, hiển nhiên là rất khó để thắng được.

“Con mẹ nó, tên Phù Tang này mạnh quá!”

“Rốt cuộc thì gã có đạo hạnh gì vậy? Vì sao cho đến bây giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được đạo khí của gã chứ?”

“Xuất thân của đối phương rõ ràng là từ kiếm sĩ. Hơn nữa song kiếm kết hợp với cách tu hành đặc biệt của Âm Dương Sư xứ Phù Tang, quả thực rất mạnh mẽ!”

“Xong rồi, Phong Tuyết Hàn hẳn là không chịu nổi rồi!”

“...”

Rất nhiều người đã bắt đầu lắc đầu, không còn cổ vũ kêu lão Phong cố lên như lúc đầu nữa.

Bình Luận (0)
Comment