Bởi vì xét theo dấu hiệu mà phán đoán, lão Phong quả thực không có năng lực chiến đấu với cái tên Tiểu Tuyền Tá Dã này.
Tuy nhiên, đúng lúc tất cả mọi người, kể cả tôi gần như đều cho rằng lão Phong sẽ thất bại.
Thì lão Phong đã sử dụng sức chiến đấu kinh người của mình kết hợp với bí thuật cường đại do mình điều khiển, từ đó chứng minh cho mọi người có mặt ở đây biết rằng cậu ấy vô cùng lợi hại.
Mặc dù lão Phong ăn đau, nhưng cậu ấy vẫn nhanh chóng ôm lấy bụng của mình rồi đứng dậy.
Tiểu Tuyền Tá Dã cũng lộ ra vẻ mặt của người chiến thắng.
Lúc này gã mang theo dáng vẻ cao ngạo mà nhìn chằm chằm vào lão Phong, sau đó tiếp tục dùng giọng nói gượng gạo của mình:
“Tôi sẽ không bị anh đánh bại. Cao thủ của Trung Nguyên, nhận thua đi! Ở Trung Nguyên, không ai có thể đánh bại được kẻ bất khả chiến bại như tôi.”
Ngôn ngữ gượng gạo, nhưng trong lời nói của gã lại vô cùng kiêu ngạo, lão Phong còn chưa kịp trả lời thì người ở phía dưới đã dẫn đầu nổ tung trước.
“Con mẹ nó, bây giờ tiểu quỷ xứ Phù Tang đều lớn lối như vậy sao?”
“Gã thật cuồng vọng, sao người Trung Nguyên chúng ta có thể để gã giương oai như vậy chứ?”
“Phong Tuyết Hàn, cậu nhanh đứng dậy đánh chết tên khốn này đi!”
“Tên này quá kiêu ngạo rồi, nếu lát nữa Phong Tuyết Hàn thua, vậy ai sẽ đi lên giết gã?”
“...”
Hiện trường đã trở nên ồn ào náo động đến mức không chịu nổi, các tiền bối và các đại lão của tông môn ở trên khán đài cũng nhíu mày.
Thậm chí đã có mấy vị trưởng lão, chưởng môn có tính tình nóng nảy đã thấp giọng chửi mắng:
“Chỉ là một nơi nho nhỏ mà cũng dám xem thường Trung Nguyên chúng ta!”
“Thật quá kiêu ngạo rồi, nếu bần đạo có thể đi lên thi đấu, nhất định sẽ khiến gã ăn nhiều đau khổ.”
“Truyền lệnh, nếu Phong Tuyết Hàn thua, để đại sư huynh lên!”
“...”
Các cao tầng của Đạo môn đều chấn động, lão Phong ở trên võ đài cũng đã đứng dậy.
Lúc này, cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào cái tên cao thủ xứ Phù Tang rồi hít một hơi thật sâu, sau đó không hề có dấu hiệu báo trước nào mà ném thanh trường kiếm ở trong tay đi.
Trường kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng…
Này, đứa nhỏ này muốn làm gì?”
“Cậu đường đường là tu sĩ của Trung Nguyên, tuyệt đối không thể nhận thua được?”
“Tên họ Phong kia, anh có thể thua, nhưng tuyệt đối không được thừa nhận thất bại!”
“Anh làm cái gì vậy? Anh định nhận thua cái tên tiểu quỷ kia sao?”
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nguyên một đám đều cho rằng lão Phong quăng kiếm là để nhận thua.
Ngay cả trọng tài cũng bất giác lắc đầu, cảm thấy lão Phong không có tâm huyết, cho nên đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng để bước lên võ đài tuyên bố kết quả thi đấu.
Nhưng tôi thì ngược lại, chỉ đứng đó ngẩn người, bởi vì tôi hiểu rất rõ lão Phong.
Mặc dù lão Phong không giỏi ăn nói nhưng lại có tính cách quật cường, cậu ấy nhận thua sao?
Còn hướng về tên Âm Dương Sư xứ Phù Tang kia nhận thua á?
Tôi cảm thấy không có khả năng, chỉ cảm thấy lão Phong hẳn là muốn thi triển thủ đoạn nào đó mới đúng.
Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy, Từ Lâm Tĩnh của phái Mao Sơn vẫn đang liên tục giải thích với sư huynh đệ ở bên cạnh:
“Phong Tuyết Hàn tuyệt đối không phải là loại người như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không nhận thua!”
“Sư muội, ngay cả kiếm mà tên nhóc này cũng ném đi rồi, không phải muốn nhận thua thì còn có thể làm gì?”
“Sư muội, nếu tên nhóc này dám nhận thua, sau này em đừng kết giao với cậu ta nữa! Mất mặt.”
“...”
Ngoại trừ phái Mao Sơn ra, ở phái Võ Đang cũng có rất nhiều cuộc bàn tán sôi nổi.
Lúc này đại đệ tử Dương Tấn của phái Võ Đang cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng:
“Chẳng lẽ chính mình đã thua ở trong tay của một kẻ hèn nhát chịu thừa nhận thất bại trước tên tiểu quỷ xứ Phù Tang kia sao?”
*****
Xung quanh ồn ào náo động đến đỉnh điểm, các loại nhục mạ và trào phúng hòa quyện vào cùng một chỗ.
Nhưng lão Phong vẫn đứng yên và không nhúc nhích, bộ dáng đó như thể không bị bất cứ thứ gì quấy nhiễu, cậu ấy cứ như vậy mà đối mặt với đối thủ và lẳng lặng nhìn đối phương.
Tiểu Tuyền Tá Dã nhìn thấy cảnh này thì lại nở ra một nụ cười:
“Cao thủ đến từ Trung Nguyên này, anh định hướng về phía nhà vô địch là tôi đây nhận thua phải không?”
Sau khi gã nói ra lời này, tiếng mỉa mai ở xung quanh cũng dần dần dừng lại.
Bởi vì tất cả mọi người đều muốn nghe thấy quyết định của lão Phong, nghe được câu trả lời của lão Phong, thậm chí là ở trong lòng của rất nhiều người còn thực sự cho rằng lão Phong muốn nhận thua.
Dù sao cầm kiếm cũng không đánh lại, hiện tại ném kiếm thì có khác gì nhận thua chứ?
Tuy nhiên, họ vẫn muốn từ trong miệng của lão Phong nghe được sự quật cường và tôn nghiêm của Đạo thống Trung Nguyên.
Lão Phong im lặng một lúc rồi lạnh lùng trả lời:
“Tôi sẽ đánh bại anh bằng tay không!”
Ngữ khí của lão Phong rất lạnh lùng, nhưng mấy câu ngắn ngủi này lại một lần nữa kích động toàn bộ người xem, mặc dù mọi người đều không cho rằng lão Phong có thể chiến thắng, nhưng ít nhất trong lời nói của cậu ấy không phải là sự nhát gan, đúng không?
“Ầy! Tên nhóc này cũng không tính là đứa đần!”
“Đúng vậy! Mặc dù thua, nhưng sau khi thua rồi mà vẫn có thể nói bản thân sẽ đánh bại người ta bằng tay không thì cũng không tính là quá mất mặt.”
“Thôi thôi, chỉ cần không nhận thua, thua thì thua thôi!”
“...”
Bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.