Nhưng Tiểu Tuyền Tá Dã nghe xong lại nổi trận lôi đình.
Ý gì đây? Cầm vũ khí còn không phải là đối thủ của gã rồi, hiện tại lại muốn dùng tay không đánh bại gã sao?
Theo quan điểm của Tiểu Tuyền Tá Dã, đây là một sự xúc phạm đối với gã.
Vì vậy, lúc này nụ cười ở trên gương mặt của Tiểu Tuyền Tá Dã cũng cứng lại, sau đó gã lộ ra vẻ mặt có chút dữ tợn mà nhìn về phía lão Phong, nói:
“Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình!”
Nói xong, cơ thể Tiểu Tuyền Tá Dã chấn động giống như ngay cả gân xanh cũng nổi lên rồi, bộ dạng này rõ ràng là gã đang cực kỳ phẫn nộ, tay cầm song kiếm một lần nữa công sát về phía lão Phong.
Đồng tử của lão Phong đột nhiên giãn ra, hai tay hợp lại, đột nhiên kết ấn, mà ấn pháp kia trông cực kỳ phức tạp, cộng thêm có nhiều ấn pháp ở trong đó đều rất đặc biệt mà rất nhiều người chưa từng gặp qua bao giờ.
Nhưng cho dù là như vậy, lão Phong cũng kết thủ ấn cực kỳ nhanh, dẫn tới rất nhiều người xung quanh hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ được.
“Tốc độ kết ấn thật là nhanh!”
“Nhưng tại sao những thủ ấn này lại đặc thù đến vậy?”
“Đúng vậy, chưa thấy bao giờ!”
“Hay là thằng nhóc này còn có đòn sát thủ nào khác chăng?”
“...”
Nhiều người bắt đầu bàn tán, nhưng chỗ tôi, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và cô gái trẻ trong đám đông kia, lúc đám người chúng tôi nhìn thấy thủ ấn này, trong lòng của nguyên một đám đều “Lộp bộp” một tiếng, trong miệng cũng theo bản năng nói một câu:
“Bách Hoa Ấn!”
Đúng vậy, ấn pháp ở trong tay của lão Phong chính là Bách Hoa Ấn, một loại bí thuật được viết ở bên trong Bách Hoa bí điển.
Trước đây, lúc mà tôi hoàn dương trở về thì bị một con Mèo Yêu được mệnh danh là “Tuyệt Mệnh Miêu Tôn” dưới trướng lão yêu bà Dì Mỹ Nhân ám sát và cuối cùng đã bị tôi nhìn thấu ở trong bệnh viện.
Lúc trên đường đuổi giết thì nó đã chết ở dưới Bách Hoa Ấn này của lão Phong.
Bách Hoa Ấn chỉ cần dùng tay không kết ấn, phạm vi công sát hiệu quả của nó có thể đạt tới khoảng cách hai mươi mét, tầm bắn tối đa là ba mươi đến bốn mươi mét, mà điều này có thể nói là vô cùng khủng bố.
Phương thức công kích của nó thuộc về sự bùng nổ của bùa chú dưới trạng thái không có bùa, còn phương thức thôi động của nó lại đòi hỏi phải có tinh thần lực cường đại để kích phát.
Lão Phong cũng cho biết đây vốn là một loại đạo thuật mà chỉ có cấp Đạo Vương mới có thể tu hành, nhưng do cậu ấy có thể chất đặc thù và có hồn thể đặc biệt, cho nên mới có thể tu hành.
Thậm chí lão Phong cũng đã nói qua, bởi vì loại thuật pháp này có mức độ tiêu hao tinh thần lực và đạo khí vô cùng lớn, cho nên cậu ấy chỉ có thể thi triển “Không Thủ ấn” này một ngày một lần.
Nó có thể hơi khó hiểu, hơi khó dùng, cũng có chút không lưu loát.
Nhưng sức mạnh này là không thể diễn tả được, cái ấn pháp này đương nhiên cũng có điểm yếu, đó chính là trong lúc người thi thuật đang thi triển ấn pháp thì không thể tiến hành bất cứ một chuyển động nào.
Nói cách khác, khi thi triển ấn pháp thì người thi thuật chính là một cái bia sống.
Lúc này, lão Phong đang thi triển Bách Hoa Ấn, thành thật mà nói thì đây đã là lần đánh cuộc cuối cùng của cậu ấy rồi.
Tốc độ kết ấn của lão Phong cực kỳ nhanh, sau đó nhanh chóng hợp thành kiếm chỉ, trong miệng cũng gầm nhẹ một tiếng:
“Lâm binh đấu giả tất cả trận liệt tiến lên, sắc!”
Vừa dứt lời, kiếm chỉ ở trong tay lão Phong đã hợp lại thành một ngón tay, mà một ngón tay này lại chỉ thẳng vào Tiểu Tuyền Tá Dã đang lao về phía cậu ấy.
Lúc này, Tiểu Tuyền Tá Dã cũng cảm nhận được một luồng khí thế không tên bao phủ lấy mình, sao đó gã lập tức phát hiện ở ngay trước ngực của mình xuất hiện một cỗ hơi nóng.
Lúc gã theo bản năng liếc mắt nhìn lại thì phát hiện ra đó là một đạo bùa ấn đang nhanh chóng hình thành và đang phát sáng.
Tiểu Tuyền Tá Dã thân là một Âm Dương Sư, đương nhiên là gã cũng tinh thông bùa chú rồi, chỉ là gã chưa từng gặp qua loại bùa chú như thế này.
Đồng thời bản thân cũng không biết rõ ràng lắm vì sao một ngón tay của đối phương lại có thể tạo thành một đạo bùa chú như thế.
Nhưng nếu đã xuất hiện bùa ấn, đương nhiên đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Nếu bùa ấn thành hình, vậy thì gã chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
Mặc dù trong lòng của gã vẫn đang cảm thấy rất khó hiểu, nhưng gã vẫn cảm nhận được có gì đó không ổn, cho nên gã muốn tránh đi đạo kiếm chỉ này của lão Phong.
Nhưng cho dù gã có né tránh như thế nào thì lão Phong vẫn luôn chỉ vào gã.
Hơn nữa cái loại khí thế kỳ lạ kia vẫn luôn bao phủ lấy gã từ đầu đến cuối, khiến cho gã muốn tránh cũng không tránh thoát được, mà bùa ấn cũng dần dần thành hình trong khoảng thời gian rất ngắn.
Tiểu Tuyền Tá Dã biết thời gian của mình không còn nhiều nên đã tăng nhanh tốc độ, ngay sau đó gã nhảy lên không trung, muốn dùng một kích cuối cùng này để kết thúc trận đấu.
“Tôi chính là vô địch, tôi sẽ không để anh chiến thắng!”
Nói xong, Tiểu Tuyền Tá Dã cũng không thèm quan tâm đến đối phương nữa mà chém xuống một kiếm, chỉ thẳng vào đầu của lão Phong.
Khí tức bị kiềm chế trong người cuối cùng cũng bùng nổ, từng trận đạo khí cuồn cuộn mà ra này, khiến tu vi của gã ẩn ẩn đạt tới cảnh giới Đạo Vương.
Mà loại tu vi này đã khiến cho người xem ở đấu trường võ thuật lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm.