Chẳng trách tên này lại cường hãn như vậy, hiện tại gã là người có tu vi cao nhất kể từ khi ra sân cho tới nay, bởi vì một chân của gã đã đạp tới cảnh giới Đạo Vương.
Mà chính vì điều này cũng khó trách tại sao lão Phong lại bị áp chế như vậy.
Hiện trường trở nên náo động, tất cả mọi người đều bị kinh hãi và chấn động.
Đồng thời, tốc độ của Tiểu Tuyền Tá Dã cũng rất nhanh, gần như mang theo khí thế Thái Sơn áp đỉnh lao thẳng về phía lão Phong.
Đáng tiếc, mặc dù tốc độ của gã đúng là nhanh thật, nhưng lại không cách nào nhanh hơn tốc độ hình thành bùa ấn cuối cùng, trong khoảng khắc đối phương rống ra một câu này thì bùa ấn đã được tạo thành rồi.
Thậm chí trong nháy mắt bùa ấn được tạo thành thì đồng tử của lão Phong đã đột nhiên co rút lại, còn bùa ấn được tạo thành kia cũng đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng.
“Oanh” một tiếng nổ vang.
Một trận cương khí loạn lưu lập tức bùng phát ở ngay trước người của Tiểu Tuyền Tá Dã.
Tiểu Tuyền Tá Dã đã phải hét thảm một tiếng, sau đó cơ thể bị thổi bay lên không trung.
“Bang bang” hai tiếng rồi đập thẳng xuống đất, thân thể của gã liên tục quay cuồng vài vòng rồi mới dừng lại.
Lúc này cơ thể của Tiểu Tuyền Tá Dã đã run rẩy vài cái, gã ngẩng đầu lên muốn đứng dậy, trong miệng cũng phát ra một câu khàn khàn quật cường nói:
“Vô, vô địch, tôi, bất khả chiến bại, tôi, bất khả chiến bại.....”
Kết quả gã vừa dứt lời, đã “Phụt” một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, cuối cùng là hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều xem đến choáng váng, nguyên một đám đều trợn to mắt, miệng há to, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và dáng vẻ không thể tin được.
Mọi người đều không dám tin tưởng những gì mà mình nhìn thấy trước mắt lại là hình ảnh thật.
Rốt cuộc, một khắc vừa rồi lão Phong đã hoàn toàn bị áp chế, thậm chí mọi người còn cho rằng lão Phong muốn quăng kiếm nhận thua.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lão Phong đã tạo ra một thủ ấn kỳ lạ, sau đó chỉ bằng một thủ ấn này đã thổi bay tên cao thủ xứ Phù Tang kia.
Thậm chí lúc này gã còn bị hộc máu đến không dậy nổi rồi ngất xỉu tại chỗ, cái này, sự tương phản này hình như cũng quá lớn rồi?
“Mẹ nó, tình huống gì đây?”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Cái tên cao thủ của xứ Phù Tang kia, tại sao, tại sao lại bị đánh bay rồi?”
“Tôi không có bị hoa mắt đấy chứ?”
“...”
Rất nhiều người đều đang tự lẩm bẩm, hiển nhiên là còn chưa tỉnh táo lại.
Ngay cả các vị tiền bối ở trên khán đài cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi hơi nghiêng đầu về phía trước.
Kết quả của trận chiến này rõ ràng đã nằm ngoài dự đoán của họ.
Nhưng tôi, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã nhìn ra môn đạo và manh mối ở trong đó.
Từ Lâm Tĩnh là người đầu tiên trong hội trường hét to một tiếng:
“Anh Phong uy vũ...”
Một tiếng như vậy lại lần nữa làm nổ tung toàn bộ nơi này, rất nhiều người đều đã có phản ứng lại.
Sau đó lần lượt lộ ra sắc mặt vui mừng, bọn họ biết trước đó mình đã trách lầm lão Phong, việc lão Phong muốn quăng kiếm không phải là nhận thua, mà là muốn thi triển chú pháp nghịch thiên, sau đó tiến hành hạ gục cái tên cao thủ của xứ Phù Tang này từ xa!
*****
Việc lão Phong chuyển bại thành thắng đã lần nữa dùng sức mạnh hung hãn để chứng minh thực lực của cậu ấy là vô cùng mạnh mẽ, ngay cả tên cao thủ của xứ Phù Tang này cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.
Những người đang xem cuộc chiến ở dưới võ đài đã sớm xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới lão Phong cư nhiên còn có một loại pháp ấn kỳ lạ như vậy.
Nhưng cái pháp ấn này là gì, có khả năng không có mấy người trong toàn bộ đấu trường võ thuật hiểu được, ngay cả một số vị tiền bối cũng không thể đoán ra được lão Phong đã thi triển ra loại pháp quyết hay chú ấn gì.
Đương nhiên là trong số những người này không bao gồm tôi và đám người Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, bởi vì chúng tôi hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít hiểu biết về Bách Hoa Ấn này.
Chỉ là do lúc thi triển Bách Hoa Ấn sẽ cực kỳ tiêu hao tinh thần lực và đạo khí, cho nên trong những lúc bình thường lão Phong sẽ không sử dụng.
Hiện giờ, mặc dù lão Phong đã giành chiến thắng, nhưng cả người đã thở dốc rồi, dù sao cậu ấy cũng đã liên tục chiến đấu bốn trận.
Điều tiên là đánh bại cao thủ của nước Xiêm La, sau đó lại đánh bại đại đệ tử Cổ Khoát của phái Không Động, tiếp đó lại đánh bại đại đệ tử Dương Tấn của phái Võ Đang và bây giờ là đánh bại cao thủ Tiểu Tuyền Tá Dã của xứ Phù Tang.
Cho nên thực lực của cậu ấy như thế nào thì đã quá rõ ràng rồi. Đừng nói chi đến việc liên tiếp đánh bại bốn người này.
Coi như có thể đơn đấu đánh thắng một người trong số đó thì cũng đủ để nổi danh trong chốn giang hồ của Đạo môn.
Dù sao những người này cũng đều là những thiên chi kiêu tử trong thế hệ trẻ, nguyên một đám đều có đạo hạnh cao thâm, từ lâu đã có uy vọng và nổi danh một phương.
Nhưng lão Phong lại có thể liên tiếp đánh bại bốn cao thủ cường đại như vậy, mà một chiến tích như thế cũng đủ khiến cho những người xem ở dưới võ đài hoan hô không ngừng.
“Phong đạo hữu, làm tốt lắm!”
“Không làm mất mặt Đạo môn tại Trung Nguyên của chúng ta!”
“Làm tốt lắm Phong Tuyết Hàn!”
“Phong Đạo hữu uy vũ!”