Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1886

Chương 1886 Chương 1886

“...”

Những âm thanh như vậy không ngừng vang lên.

Nhưng tôi lại phát hiện khắp cơ thể của lão Phong lúc này đều là mồ hôi, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa hồi phục, mà bộ dạng này rõ ràng là đã chạm đến giới hạn và không còn nhiều sức chiến đấu nữa.

Nhưng đây là võ đài, sau khi bước lên võ đài thì phải chấp nhận khiêu chiến.

Trừ khi chính mình có thể đánh thắng được mười lăm trận liên tiếp, nếu không sẽ không thể giành được chiến thắng cuối cùng.

Tôi quét mắt nhìn khắp nơi trong hội trường, sau đó thấy rất nhiều đệ tử của các môn phái ở xung quanh đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bọn họ đã phát hiện ra lão Phong đã mất đi khả năng chiến đấu nên muốn lên đài “Thu hoạch” đây mà.

Cho dù thực lực của bản thân không thể so với lão Phong, nhưng nếu có thể đánh thắng lão Phong, sau này có nói ra ngoài thì cũng sẽ có mặt mũi.

Nhưng trước khi các đệ tử của mỗi phái bước lên võ đài, từ hướng đài quan sát trận chiến của xứ Phù Tang đột nhiên lại nhảy ra một người.

Người nọ có khuôn mặt gầy ốm và mái tóc rẽ ngôi, bước chân của gã cực kỳ nhanh, chỉ trong cái chớp mắt đã nhảy lên trên võ đài.

Người này mới vừa lên đài, đông đảo đệ tử của các môn phái ở xung quanh đều giật mình.

“Nhìn kìa, lại tới một người khác của xứ Phù Tang!”

“Chắc là do cái bọn Âm Dương Sư của xứ Phù Tang này không phục rồi!”

“Phong Tuyết Hàn còn có thể chiến đấu tiếp không?”

“...”

Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, nhưng tên Phù Tang này cũng không nói nhảm, trực tiếp kéo áo choàng Âm Dương Sư màu trắng ở trên người mình xuống giống với cái tên Tiểu Tuyền Tá Dã kia.

Sau đó để lộ bộ áo giáp bó sát giống như y phục dạ hành và một thanh kantana của xứ Phù Tang, trên mặt không có biểu cảm gì, thậm chí là ở trong mắt còn mang theo vẻ lạnh nhạt.

Sau đó gã nhìn về phía lão Phong đang thở hổn rồi dùng tiếng Trung gượng gạo nói:

“Tôi là Tá Tá Mộc, sư huynh của Tiểu Tuyền Tá Dã, mong cậu chỉ giáo!”

Nói xong, trong tay của gã đã “Vèo” một tiếng rút ra trường kiếm.

“Con bà nó, lại tới một tiểu quỷ nữa!”

“Tên tiểu quỷ này chính là sư huynh của tên tiểu quỷ kia, e rằng gã còn lợi hại hơn vài phần!”

“Ừ, nhìn dáng vẻ có chút mạnh đấy!”

“Tên trước đó một chân củ đã dẫm tới cảnh giới Đạo Vương. Chẳng lẽ sư huynh của gã đã đến Đạo Vương rồi sao?”

“Có khả năng, nhìn tình huống của Phong đạo hữu, có lẽ cậu ta sẽ không trụ được trận này!”

“...”

Bên dưới lại bắt đầu thảo luận sôi nổi, sau đó lại bắt đầu đi phân tích xem lão Phong có thể đánh bại người mới khiêu chiến này không.

Về phần lão Phong, nhìn thấy người khiêu chiến mới xuất hiện thì nheo mắt lại, sau đó lên tinh thần:

“Đến đây đi!”

Nói xong, cậu ấy lại nhặt thanh trường kiếm vừa vứt đi kia.

Nhưng khoảnh khắc lão Phong nhặt thanh kiếm lên, đối thủ đã lấy một tốc độ cực nhanh mà nghiền sát về phía lão Phong.

Tốc độ này nhanh đến mức khiến lão Phong không kịp phản ứng, cho nên cậu ấy đã phải vội vàng lui về phía sau, cố gắng kéo ra một khoảng cách.

Nhưng ai biết được, lão Phong vừa rút lui, tay kia của đối phương bỗng nhiên bắn ra ba chiếc phi tiêu.

“Vèo vèo vèo.”

Lão Phong cũng không dám kinh suất, vội vàng né tránh.

Nhưng sau khi chiến đấu liên tục và thi triển Bách Hoa Ấn xong, phản ứng của cơ thể rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.

Lúc này, ngay khi cậu ấy miễn cưỡng tránh được thì đối phương đã tới gần, thậm chí còn giơ lên trường kiếm và muốn chém về phía lão Phong.

Lão Phong thấy vậy thì cả kinh, nhưng đối phương đã gầm nhẹ một tiếng:

“Cuồng Phong trảm!”

Giọng nói trầm và khàn, đã vậy gã còn nói bằng tiếng Trung.

Ngay khi âm thanh này vừa ra thì gã đã chém xuống một kiếm.

Một luồng gió xoáy xuất hiện, tiếng “Ô ô ô” đã tác động thẳng vào thị giác.

Cuồng Phong Trảm này không chỉ đẹp mà còn rất mạnh mẽ, ngay cả người ngồi ở hàng ghế phía xa như tôi cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Tôi cau mày, đây chắc chắn là thực lực của cảnh giới Đạo Vương, còn lão Phong mới chỉ đạt tới Đạo Quân trung kỳ, làm sao có thể chống cự được?

Trừ khi để Phong ca ra tay, nhưng dưới loại tình huống này, Phong ca sẽ không ra ngoài.

Kết quả, một chiêu Cuồng Phong Trảm này của đối phương đã đánh cho lão Phong liên tục lùi lại, suýt chút nữa đã không thể đứng vững.

Những người ở phía dưới võ đài chứng kiến cảnh tượng này đều sợ ngây người.

Tên Tá Tá Mộc này quả nhiên còn mạnh hơn cả cái tên Tiểu Tuyền Tá Dã vừa rồi, cho nên sức mạnh của trận gió xoáy này mạnh hơn rất nhiều so với kiếm khí mà Tiểu Tuyền Tá Dã đã thi triển.

Nhưng cái này còn chưa xong, đối phương cũng không cho lão Phong có cơ hội thở dốc, trong miệng lại lần nữa gầm nhẹ một tiếng:

“Kiếm Đạo Vô Cực, thức tỉnh đi!”

Nói xong, thân thể của gã đã nhảy lên, sau đó đạp một cái ở giữa không trung rồi chém xuống.

Bởi vì thân thể của lão Phong vẫn chưa thể đứng vững, cho nên cậu ấy chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Nhìn thấy điều này, trong miệng tôi thầm nói một câu “Không xong”, đừng nói đến việc lão Phong có thể miễn cưỡng ngăn cản hay không, cho dù cậu ấy có dùng toàn lực ngăn cản thì cũng chưa chắc có thể chặn được kiếm khí cường đại của vị cao thủ đền từ xứ Phù Tang này.

Kết quả quả thực không nằm ngoài dự đoán, đối phương vừa đánh ra một chiêu đã khiến cho trường kiếm ở trong tay của lão Phong lập tức bị đánh rơi xuống đất ngay tại chỗ.

Còn trường kiếm ở trong tay của gã cũng đánh thẳng vào trán của lão Phong, thậm chí mũi kiếm cũng cắt đứt vài sợi tóc của lão Phong.

Bình Luận (0)
Comment