Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1887

Chương 1887 Chương 1887

Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đấu trường đều rơi vào im lặng.

Mặc dù lão Phong đã liên tục đánh thắng bốn trận, nhưng thể lực của cậu ấy đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao nữa, cho nên đối phương chỉ cần đánh ra hai kiếm đã có thể đánh bại lão Phong.

Thực lực của cái tên Tá Tá Mộc này thực sự có chút biến thái. Nhiều người có mặt gần như không hẹn mà cùng hít vào một hơi khí lạnh.

Tất cả bọn họ đều đang tưởng tượng, nếu đổi lại là mình, liệu bản thân có cơ hội đánh trả hay không?

Hay chính mình thực sự có thể đón đỡ được hai chiêu của đối thủ, hoặc nhiều hơn?

Đừng nói là người của thế hệ trẻ, ngay cả một số người của thế hệ trước cũng cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Bởi vì đối phương đã tu luyện kiếm đạo đến trình độ rất cao, mà thứ này không phải là thứ có thể dùng tuổi tác và sự khắc khổ là có thể tu luyện ra tới, mà là thiên phú sinh ra đã có sẵn.

Ở độ tuổi trẻ như vậy, đối phương đã có tạo nghệ về kiếm thuật mạnh mẽ như vậy rồi.

Trong tương lai, đối phương chắc chắn sẽ trở thành cao thủ mạnh nhất của xứ Phù Tang, rất nhiều người của thế hệ trước đều nghĩ như vậy.

Đồng thời lại cảm thán cho đệ tử ở trong tông môn của mình, cũng tiếc nuối cho việc không có người nào có được thành tựu kiếm đạo như vậy.

Còn lão Phong ở trên võ đài thì đang nhìn lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi mở miệng nói:

“Tôi thua rồi!”

Lão Phong nghĩ đối phương hẳn sẽ thu kiếm và để lão Phong đi xuống, nhưng ai biết người này lại đột nhiên nói ra một câu:

“Thân là kẻ thua cuộc, cậu cũng nên lăn xuống giống như một con chó.”

Lão Phong nghe được lời này, trong lòng đã có chút tức giận.

Nhưng ai biết được, lão Phong chưa kịp nổi giận thì một chân của đối phương đã đá tới, đạp thẳng vào bụng của lão Phong ngay tại chỗ và đá bay cậu ấy ra khỏi võ đài.

Khi tôi nhìn thấy cảnh tượng này từ xa, trong lòng đã giận sôi máu, sắc mặt cũng trầm xuống.

Cả người cũng lập tức đứng lên. Ý gì đây?

Người này có ý gì?

Lão Phong đã nhận thua rồi, vậy mà đối phương chẳng những nói năng lỗ mãng, thậm chí còn động thủ.

Mẹ nó, đây là coi thường Đạo thống Trung Nguyên chúng tôi không có người sao?

****

Đối phương rõ ràng đã làm trái quy tắc, lợi dụng việc công để báo thù cho sư đệ của mình.

Sau khi đã lấy được thắng lợi còn động thủ đá lão Phong một cước, thậm chí sức mạnh của một cước này còn rất nặng nữa.

Mà lão Phong là người nặng hơn 60kg đã trực tiếp bị đá bay ra ngoài, té xuống từ trên võ đài cao hơn một mét.

Một màn này đã chọc giận tôi ngay tại chỗ.

“Mẹ mày!”

Tôi giận dữ mà mắng một câu rồi vội vàng chạy về phía võ đài.

Tôi phải xác định lão Phong vẫn ổn và không thể để lão Phong ăn một cước này vô ích được.

Tôi vừa mới di chuyển, Chu Nhất Thác, Lỗ Quang và Từ Khôn đang ngồi bên cạnh tôi cũng lần lượt đứng dậy.

Sau đó bọn họ đã mắng chửi Tá Tá Mộc trên võ đài:

“Ý của mày là gì hả tên tiểu quỷ kia?”

“Mày cho rằng, Đạo thống Trung Nguyên của bạo tao không có người sao?”

“Khinh người quá đáng!”

Ngoại trừ ba người này, mọi người xung quanh võ đài cũng bắt đầu khiển trách Tá Tá Mộc.

Tất cả bọn họ đều mắng gã khinh người quá đáng, nếu dựa theo quy củ của trận thi đấu thì sau khi đã dành được chiến thắng thì tuyệt đối không thể ra tay, nhưng gã lại dám ra tay tàn nhẫn với lão Phong như thế.

“Nhóc con, đừng có mà ngông cuồng!”

“Trọng tài, đối phương làm trái quy tắc!”

“Cái tên Phù Tang này thật không biết xấu hổ!”

“Trọng tài, truất quyền thi đấu của gã đi!”

“...”

Toàn bộ hội trường đã trở nên ồn ào náo động, đối với tên Tá Tá Mộc này chính là giận không thể nói.

Nhưng sau nhiều lần thảo luận, trọng tài vẫn bất động.

Tuy thi đấu sẽ có những quy tắc nhất định nhưng đối thủ là khách mời.

Huống chi, nếu không thể đánh bại đối thủ ở trên võ đài.

Từ đó trở đi, toàn bộ Đạo môn sẽ bị Âm Dương Sư xứ Phù Tang cười nhạo.

Cho nên trọng tài đã không có tiến hành phán quyết và trận đấu vẫn tiếp tục.

Nhưng tên Tá Tá Mộc này lại liếc nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh lùng.

Mặt không đỏ hơi thở không gấp, hai tay ôm trường kiếm:

“Muốn khiêu chiến đạo Vô Cực của tôi sao? Vậy thì bước lên võ đài khiêu chiến tôi đi!”

Nghe được lời này, tôi càng tức muốn chết.

Tôi thực sự muốn lớn tiếng đáp lại một tiếng, nếu hôm nay tôi không đánh tên này thành kẻ ngốc, gã sẽ thật sự cho rằng Đạo môn tại Trung Nguyên chúng tôi dễ bắt nạt?

Nhưng ai biết tất cả các môn phái lớn cũng không thiếu những đồng đạo tuổi trẻ có nhiệt huyết.

Bên trong gia tộc họ Long ở trên khán đài, đột nhiên có một người bay lên võ đài.

Nhìn kỹ thì thấy người đó chính là Long Phi, cậu cả của nhà họ Long đã cùng tôi tranh nhau mua viên đá vàng tím.

Long Phi vừa bay lên võ đài đã vung trường kiếm lên:

“Long Phi của núi Phi Long.”

Long Phi này cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, thực lực của anh ta cũng rất mạnh mẽ.

Anh ta vừa mới bước lên võ đài thì đã nhận được từng đợt reo hò.

“Long Phi, đánh chết gã!”

“Long đạo hữu, cho gã biết thế nào là lễ độ đi!”

“Anh Long, không cần lưu tình.”

“Anh Long, đánh chết gã đi.”

“...”

Trong lúc phía dưới đang náo loạn thì tôi đã chạy tới bên cạnh võ đài, sau đó tôi nhìn thấy một số người đã tụ tập xung quanh lão Phong.

Sau khi nhìn kỹ hơn thì thấy đối phương là bốn người Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Ngô Hưng Long và Tống Sơn Hà.

Bình Luận (0)
Comment